pacman, rainbows, and roller s
Sự Trả Thù Của Băng

Sự Trả Thù Của Băng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322544

Bình chọn: 10.00/10/254 lượt.

chủ mưu sau việc này không ai khác ngoài nó.

- Hai người đó là ai vậy?_Gin thắc mắc hỏi

- Người thanh niên đó là anh trai của em. Còn người thiếu nữ là chị của Rina đấy_Zan tươi cười giải thích

- Là chị Rena sao? Thật khó để nhận ra mà_Gin mắt tròn mắt dẹp nhìn về Rena

- Anh cậu tên Jin phải không? Tôi đã nghe Yui nói qua_Hắn hướng mắt về phía Jin, con người bị gán ghép là bạn trai của nó

- Đúng rồi đấy ạ._Bộ tứ đồng thanh lên tiếng_Anh ấy là bạn trai của chị hai đấy ạ

Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn bọn nhóc. 4 đứa nhóc vẫn chưa biết hiểu lầm đã được gỡ bỏ nên cứ đâm đầu vào chọc hắn

- Anh Jin là bạn trai của Yui từ khi nào vậy? Từ khi nào Jin trở thành người cướp vị hôn thê của anh chứ không phải là anh rể tương lai của anh hả?

- hihi, anh biết rồi sao?_4 đứa nhóc chạy biến ra sau lưng Kun, Kevin và hai chị.

- Bọn em khá lắm, dám lừa anh

- Bọn em muốn làm cho anh ghen mà có dũng khí tỉnh tò thôi. Ai ngờ anh lại biết sớm như vậy_Rina chu miệng lên cãi lại.

- Giờ chưa phải lúc đâu. Anh tự biết lúc nào thích hợp để tỏ tình mà_Hắn xua xua tay, hắn mà cần bọn nhóc này chỉ bảo sao?_Thôi tôi đi tìm Yui đây

- Không cần đâu! Ngay khi buổi lễ kết thúc con bé sẽ xuất hiện thôi._Lin khoanh tay trước ngực nói với hắn. Hắn ngẫm nghĩ cái gì đó rồi gật đầu, ngồi xuống ghế đã. Cả bọn bắt đầu mỗi người làm một việc để giết thời gian. Hắn lôi Ipad ra giải quyết chuyện của công ty ba hắn. Trong 5 tháng qua, hắn đã phải nỗ lực để học việc và bây giờ hắn đã được giao cho một vài công việc để giải quyết. Lúc đầu hắn nghĩ làm việc sẽ giúp quên được nó nên bao nhiêu công việc cũng nhận về mình. Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, hắn mới thấy mình ngu ngốc, ân hận sao lúc đó lại kham hết công việc về mình để bây giờ không có thời gian nghỉ ngơi. Hắn thì như thế còn đám người kia thì có biết bao nhiêu chuyện để làm. Ai nấy cũng có đôi có cặp, tình tình tứ tứ thấy mà khó chịu. Giá mà nó có ở đây thì tốt biết mấy. Hắn sẽ không phải cô đơn như thế này



Sau 2 tiếng đồng hồ, cuối cùng buổi lễ cũng kết thúc. Hắn ngó ngang ngó dọc nhưng cũng không thấy nó đâu

- Chúng ta đi thôi. Họ xuống rồi kìa_11 người đứng lên rồi đi theo hướng mà Jin và Rena đã đi. Jin và Rena vừa đến trước phòng chủ tịch, định mở cửa bước vào thì đã bị Zan gọi giật ngược lại

- Anh à, chị à

- Zan!_Jin dang rộng vòng tay để ôm lấy cô em bé nhỏ của mình_Em vẫn khỏe chứ?

- Anh vẫn còn nhớ đến đứa em này nữa sao? Nghỉ phép mà cũng chẳng sang thăm em_Zan bĩu môi_Mà hai người không đi làm hay sao mà sang đây? Lại còn là chủ tịch và hiệu trưởng nữa chứ!

- Chủ tịch bọn anh mua lại trường này nên điều bọn anh sang đây quản lí

- Vậy có nghĩa anh bị giáng chức rồi sao? Từ tổng giám đốc của công ty hàng đầu thế giới xuống làm hiệu trưởng quèn_Zan nói rồi thúc tay anh mình. Jin đưa tay nhéo chóp mũi của Zan

- Ừm. Anh trốn việc mà không xin phép nên bị giáng chức đấy. Nhưng anh đâu có buồn, anh còn có chị dâu của em bầu bạn mà

- Em coi số chị khổ chưa kìa._Rena bày ra bộ mặt ảo não.

- Mà, hai tên nhóc này là ai vậy?_Jin chỉ tay vào hắn và Gin. Zan như muốn ngất xỉu trước câu hỏi của anh mình. Nhỏ hét lên

- Anh quan tâm em gái và bạn gái vậy đó hả? Tên này (Chỉ vào Gin) là em rể tương lai của anh đấy, là người sẽ kết hôn với cô em gái độc nhất vô nhị của anh đấy. Sao anh không quan tâm gì hết vậy hă? Còn cái tên này (chỉ vào hắn) là vị hôn phu của cô em gái Yui quý hóa của anh và là em họ của vợ anh đấy. Anh thật là… Sống gần Yui nên anh cũng bị lây bệnh vô tâm từ nó rồi nhưng nó còn đỡ hơn anh

Jin gãi đầu chữa ngượng. Thật là Zan đã làm cho anh quê đến mức chỉ muốn kiếm cái lỗ mà chui xuống thôi. Nghĩ sao mà quát mắng anh mình trước bao nhiêu người vậy chứ? Lại còn có cả em rể tương lai và người trong dòng họ của Rena nữa chứ. Mặt mũi đâu mà anh dám gặp họ đây?

- Không phải là vô tâm mà là vô tư. À, nhắc mới nhớ. Cô em vô tư của anh đâu rồi? Sao không thấy nó?_Jin nhìn quanh quất tìm bóng hình nó

- Bọn tớ cũng chả biết nữa. Từ khi các cậu xuống xe thì nó đã biến mất dạng rồi_Kun lắc đầu. Anh biết mình không thể nào nắm bắt được hành động cũng như suy nghĩ của nó nên anh không thể nào quản nó được.

- Được rồi, vậy chúng ta vào trong rồi nói chuyện. Thế nào con bé cũng tìm đến đây thôi_Rena nói rồi mở cửa bước vào

- Ôi má ơi_Cô nàng đã phải giật thót khi thấy có người trong phòng.

- Sao vậy?_Jin nghe tiếng hét của Rena vội chạy vào. Cả bọn cũng vào theo.

- Ớ, Yui!_12 cái miệng cùng hét lên (trừ Rena). Trong lúc mọi người đang lo lắng vì không thấy nó đâu thì nó lại trốn đến đây để ngủ. Thật bó tay.

- Tớ mém đứng tim vì con bé đấy

- Nó lại trốn đến đây để ngủ. Thật là…_Kevin lắc đầu, bó tay vì cô em mình

- Chắc con bé mệt lắm. Có rất nhiều chuyện cần đến nó mà