
vào. Bây giờ hai mẹ con đang đứng trước mặt, nhìn
nét mặt mệt mỏi, mồ hôi lấm tấm trên trán cô và con, anh càng đau lòng
và tự trách mình không chu đáo, để cho mẹ con cô vất vả bon chen lâu như vậy. Nhìn AD yên lặng nằm trong lòng NT, vẻ mặt buồn bã, rồi lại nhìn
cô bắng ánh mắt xót xa, MV đưa tay lên định thay cô lau mồ hôi trên mặt, nhẹ giọng hỏi:
- Có mệt không?
- Ừm...không...sao. - NT ho nhẹ, khẽ tránh khỏi tay anh.
Không khí bỗng trở nên ngượng ngập, mọi người đều nhìn rõ vẻ mặt bối
rối, mất mát của MV. Nhờ QT nhanh trí lên tiếng, phá tan bầu không khí
khó chịu này:
- Được rồi, chúng ta ngồi xuống nào. Chương trình sắp bắt đầu rồi.
Sau đó nháy mắt với chị Huệ ra dấu, chị hiểu ý liền kéo TN và Hân ngồi
xuống ba ghế bên cạnh ngoài cùng, để chừa đúng chiếc ghế bên cạnh MV cho NT. QT nhìn thấy cười hài lòng, lén lút giơ ngón tay cái lên với chị ý
khen ngợi.
Mọi người đều ngồi vào chỗ rồi chỉ còn NT vẫn đang
loay hoay với những suy nghĩ trong đầu và đờ người vì cử chỉ ân cần của
MV vừa rồi cho nên không kịp phản ứng ngăn chị Huệ lại. Bây giờ nhìn chỗ ngồi đã được sắp xếp theo trình tự khiến cô càng bối rối hơn. Không
biết nên ngồi ở đâu, lại không thể mở miệng muốn đổi chỗ cho chị Huệ
được, chắc chắn chị ấy sẽ không đồng ý, càng không thể nói mình không
muốn ngồi bên cạnh anh ta.
Đang khó xử không biết làm thế nào,
bỗng NT nghe thấy một giọng nói trong trẻo, dịu dàng quen thuộc nhưng
dường như sắc bén hơn. Có lẽ hôm nay nó đã được lược bỏ đi sự nhu mì,
thân thiện giả tạo trước kia. BN đứng lên cười yêu mến nhìn NT nói:
- Ồ, thì ra là NT. Các cô cũng đến đây sao? Vậy mà tôi cứ tưởng mình
ngồi nhầm nơi. Sao cô không ngồi đi, đứng như vậy bất tiện lắm.... Hay
là tôi đổi chỗ cho cô nhé, nếu cô muốn?
BN đưa ra gợi ý có vẻ
như là nghĩ cho NT nhưng thực ra là chính cô ta đang vô cùng mong muốn
điều đó. NT đang định mở miệng thì MV đã lạnh lùng đáp:
- Mọi người phải ngồi đúng vị trí ghi trên vé của mình.
Giọng nói của anh vang lên làm BN trợn trắng mắt rồi mặt đỏ như *** khỉ vì xấu hổ. Thời cơ đến chị Huệ cũng không quên đẩy cô ta xuống vực sâu
luôn, quay sang cười tươi như hoa loa kèn với cô ta:
- Đúng vậy,
chỗ ngồi của NT là ở bên cạnh MV, cô có cần kiểm tra vé của cô ấy thay
anh xoát vé không? - Chị Huệ nhấn mạnh tên "MV" rồi ra vẻ cảm ơn nói -
Mà cô nhắc tôi mới nhớ, đúng là lúc đến đây nhìn thấy hai anh đẹp trai
này mà quên mất cái cảm giác mình ngồi nhầm vào nơi có khí độc thì phải. Haiz, nhưng biết làm sao được? Đành phải hi sinh vì các thần tượng của
mình thôi.
Nói xong chị thở dài thườn thượt, vẻ mặt bất đắc dĩ, nhẫn nhịn. Mọi người nhịn không được bật cười khúc khích, Ngay MV cũng
phải nhếch mép lên, còn NT thì quay sang trừng mắt với chị Huệ mặc dù
khóe miệng cũng không ngậm lại được. QT là ác độc nhất, vỗ đùi cười ha
hả. Chỉ có BN là tái mặt lại vì xấu hổ và tức giận, bỗng dưng bị coi là
người xoát vé làm cô ta suýt nữa thì nổi điên.
Không khí trở nên bớt căng thẳng hơn, vì vậy NT đành ngồi xuống chiếc
ghế còn lại duy nhất, AD ngồi trên đùi cô. Sau một lúc nghỉ ngơi, mặt
mũi hồng hào tươi tắn trở lại, bé bắt đầu nghịch ngợm, trêu đùa với mọi
người. NT thấy vậy quay sang nghiến răng nói nhỏ bên tai chị Huệ:
- Chị giỏi lắm, vì mấy tên HQ đẹp mã mà bán đứng chị em. Để xem em sẽ xử chị như thế nào?
- Đừng mà, chỉ một lần này thôi. - Chị Huệ mếu máo cầu xin - Em đại
nhân độ lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân như chị. Đây là đam mê lớn nhất
cuộc đời buồn tẻ của chị, em giúp chị một chút có mất gì đâu? Bọn mình
là chị em tốt mà. Hì hì - Chị cười lấy lòng, đưa tay vuốt vai cô.
- Bỏ ngay móng lợn của chị ra khỏi người em. Hừ, chị còn dám nói là chị
em tốt? Chị em tốt mà không bằng mấy kẻ hư ảo, không quen biết với chị
trên kia sao?
- Ai nói là không quen biết? Họ biết tất cả....
Giọng chị Huệ nhỏ dần theo ánh mắt càng ngày càng sắc của NT và rồi chỉ có thể ngồi yên, cúi đầu không dám nói gì nữa. Hôm nay chị đúng là tội
đồ của tất cả mọi người. NT thấy thái độ nhận lỗi, tủi thân như con cún
nhỏ của chị vừa tức lại vừa buồn cười, hừ mũi nói:
- Biết ngoan ngoãn như vậy là tốt nhất.
Sau đó quay người đi không trách chị nữa. Còn chị Huệ lại lẩm bẩm trong miệng " Không ngoan thì biết làm sao? Ai mà không biết em kinh khủng
như thế nào? Nhìn xem mấy người trọc giận em có ai sống yên ổn được? Chị vẫn chưa ngu đến mức ấy" . Nghĩ lại chuyện đó lại thấy rùng mình nhìn
NT.
AD cười đùa, nhấp nhổm nhìn xung quanh, thấy QT gần đó liền reo lên:
- Bác Tiệp, lần trước bác hứa mua quà cho con mà, quà đâu ạ?
- Ừ...à... - QT đổ mồ hôi lạnh, không kịp ứng phó. Sao trẻ con nhớ dai vậy? Đặc biệt là đứa bé này.
- Bác lại quên rồi chứ gì? Hừ, bác chẳng đáng tin chút nào. Mẹ nói như
vậy có nghĩa là lời nói không có giá trị, tức là người đó cũng không có
một chút giá trị thịnh hành. - Nói xong AD khoanh