
thì lúc nào cũng lạnh lùng - Bam
_ Anh ấy rời khỏi học viện bao lâu thì em vào nhỉ - JEn hỏi
_À để chị nhớ xem nào -Bam xoa cằm suy nghĩ
_ ý, Hoàng vừa đi đúng 1 tuần thì em vào, có sắp đặt hử? - Bam hỏi ngược lại
_ Dạ không ạ, em chỉ nhận được học bổng của học viện rồi có giấy báo đi thi để xếp lớp - JEn
_ Ý chà chà, vậy là em giỏi lắm - Bam xoa đầu JEn
_Ai da, chị ơi, chị kì ghia - Jen
cho chị chết nè, chọt léc
hahahahahaha, chị thua chị thua, vậy là 2 chị em cười đến tối luôn...
Về phần bố mẹ nó thì đang lo tất bật cho công việc ở công ty với mẹ của
Hoàng, rất muốn đi thăm nó. bố mẹ rất lo cho nó. Tại sao một nhỏ lạnh
lùng như vậy mà đi đánh nhau ở đâu về, lại dính đạn đến nỗi nhiễm trùng, rồi lại sốt đùng đùng. 2 người đâu biết là hiện giờ nó đang cười vật vã ở bệnh viện.
Đến tối, mọi người đều về hết, chỉ còn nó với cái
phòng bệnh trắng toát. HIện lên một sự u buồn, lạnh lẽo đến đáng sợ, tự
nhiên nó lại nhớ về cảnh tượng ngày hôm ấy. Ngày nào nó cũng phải vào
cái chốn này, đều phải chứng kiến những bi thương của sự ra đi, mất mát. Hay những nét đau khổ trên khuôn mặt những người ở trong đây, hầu như
đều không có sức sống. Vì vậy từ năm đó, nó bắt đầu căm ghét màu trắng,
màu của tang thương, mất mát.
Từ đó trở đi, nó đã không cho nó bỏ
cuộc bất cứ lúc nào, ngay cả lúc khó khăn nhất, đau đớn nhất. Nó phải
bước tiếp chống chọi với tất cả và nó tạo ra cho mình 1 vỏ bọc, 1 vỏ bọc hoàn hảo, che giấu tất cả mọi cảm xúc. Mà hôm nay người đó, người đó đã làm nó xúc động đến phát khóc
Người đấy quá quan trọng với nó chăng? hay chỉ là ngộ nhận của sự lâu ngày không gặp mặt.
Đang đeo đuổi những dòng suy nghĩ thì có người bước vào
_Em ngủ đi cho khỏe
_Anh tới đây vào giờ này làm gì? -JEn lạnh lùng
_HAHA, tới thăm cô em
_Cút cút ra khỏi phòng này cho tôi, hại tôi ra nông nỗi này rồi, giờ
này còn đến đây thăm à, lòng tốt c -h-ó đẻ, tôi k cần - Jen nói lớn
_HAHA cô em sẽ phải đổ trước tôi thôi - VĂn lại gần tai nó nói nhỏ, rồi đi khỏi phòng nó
Còn lại nó trong phòng một mình, tự dưng thấy cô đơn quá. Bố mẹ đi đâu
hết cả rồi, với tay định lấy cái điện thoại nằm trên bàn thì tự dưng
thấy vết thương nhói lên.
_Ui da - ôm lấy vết thương JEn kêu la
_Em lại bất cẩn rồi - Một giọng nói dịu dàng vang lên
_Hì hì, anh tới rồi - Jen mỉm cười
_Em lúc nào cũng vậy, toàn làm cho anh lo là sao hả? - Ghé sát mặt nó, Hoàng cụng trán anh vào trán nó, mũi chạm mũi, nói nhỏ nhẹ
Lúc này thì tim nó như chạy maratong, chưa bao giờ nó ở gần 1 người con trai đến vậy. Anh mà cứ làm kiểu này nó đau tim mất.
_Em phải làm cho anh lo chứ, không thì anh quên em thì sao? - Jen mỉm cười đáp lại
Đến lúc này anh lại bị nó cho làm đau tim trở lại. Nó cười trông hạnh phúc làm sao, không kiềm chế được. Anh bèn ôm nó vào lòng, thủ thỉ vào tai nó
_Ngốc à! làm sao mà anh quên em được chứ. Và nếu như anh có quên, người làm anh nhớ lại phải là em. NHất định là em - Hoàng nói trong cảm xúc dạt dào
_Em không biết đâu! - Jen ôm lại anh và nói
Hiện giờ trong 2 người đang hiện diện những cung bậc cảm xúc của sự hạnh phúc. Nó thấy thật an toàn làm sao. Cả căn phòng tràn ngập một màu hồng, nó cảm giác màu trắng của bệnh viện hôm nay tự nhiên sao lại đẹp đến vậy. Được anh ôm trong vòng tay...nghe những lời nói ngọt ngào. Đối với nó đây là giây phút hạnh phúc nhất, hình như trái tim nó đang được sưởi ấm.
Tuy nhiên bên ngoài cửa phòng bệnh, có 1 con người mang sự hận thù. Trong đầu bây giờ chỉ toàn những mưu mô vì sự ganh ghét, ghen tị.
_Nhất định em phải thuộc về tôi - Người con trai đó quay gót bước đi
Một lúc sau, Hoàng cũng buông nó ra.
_Tối nay anh được lệnh của má chồng, ngủ ở lại đây canh cho công chúa - HOàng nói trong sự vui vẻ, nụ cười rạng rỡ hiện trên môi anh. Có phải chỉ nó mới có thể thay đổi anh, và đối với nó cũng vậy. Bao lâu rồi, anh không cười như vậy, anh không cảm thấy hạnh phúc như vậy.
_Phì !!! má chồng gì mà má chồng, chưa gì hết mà. Ê, anh nói lại xem nào, ngủ ở đây á? - Jen nhăn nhó
_Đúng rồi, chứ sao nữa nè - Hoàng bẹo má nó
_Ai ui, đau tui, sao ai cũng thích bẹo má. Nhưng có 1 giường, anh ngủ đâu? - Lại thắc mắc
_Đừng nói nhiều nữa, đi ngủ nào - Hoàng lại bật đèn ngủ, rồi leo thẳng lên giường nó (giường 1m8)
_Ặc ặc, anh đùa à? xuống ngay cho em, xuống xuống - Jen giãy nảy, không may lại đụng đến vết thương. Đau quá, hình như lại chảy máu rồi
_Trời ơi, anh xem nào, tại sao lúc nào cũng bất cẩn nhỉ? Hậu đậu quá - HOàng trách móc nó
_Hít hít hít, bắt đền á!!!! Tại anh á - Nó sụt sịt
_Ui, ngoan nào, ngoan nào, anh thương nhá, giờ thì nằm xuống ngủ đi nhé! - Hoàng dỗ dành, rồi ôm trọn nó ngủ
_Thôi cho nằm đấy, mà đừng có đụng gì đến tui ng