Old school Easter eggs.
Siêu Quậy Nổi Loạn

Siêu Quậy Nổi Loạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329542

Bình chọn: 9.5.00/10/954 lượt.

ủi anh nữa đâu!

Nó khẽ
cười, rút đôi bàn tay nhỏ nhắn trở về.

- Ngày
đó, mẹ anh vẫn cho rằng, có thể tiếp tục ước mơ của mình sau khi lấy ba anh.
Nhưng sau đó, bà mới biết là không thể. Lúc đầu, mẹ anh vẫn đi học các khóa học
nấu ăn như bình thường, vẫn tìm kiếm công việc bà yêu thích trong các khách sạn,
nhà hàng. Nhưng, có một vài việc đã xảy ra, khiến bà phải quyết định từ bỏ tất
cả.

- Là
vì sự truy sát. Những thế lực đối đầu không thể làm gì ba anh. Vì thế, học bắt
đầu chuyển mục tiêu sang mẹ anh. Ba anh đã phải cử vệ sĩ theo bà mỗi khi bà ra
ngoài, nhưng bà vẫn gặp phải không ít nguy hiểm. Truy sát, bắt cóc. Đến cuối
cùng, để an toàn, ba anh đã quyết định không để bà ra ngoài nữa. Nhưng ông
không biết rằng, kể cả như vậy, mọi thứ cũng không thể yên bình.

Kiệt
ngẩng đầu, đôi mắt ưu thương nhìn thẳng vào mắt nó. Lòng nó chợt trùng xuống.
Nó cảm nhận được, quá khứ của Kiệt đã diễn ra những việc đáng sợ, một quá khứ
không mấy niềm vui.

- Anh
không bao giờ quên cái ngày đó. Cũng chưa từng quên ánh mắt bà khi ấy, cả nụ cười
đó nữa. Nụ cười của bà, ánh mắt của bà, tiếc nuối, đầy đau thương, nhưng cũng
có chút gì đó thanh thản. Đến phút cuối cùng, bà đã nói với anh, đừng bao giờ
đi theo con đường này.

- Ngày
hôm đó, có lẽ là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời anh. Ánh lửa tràn ngập trong
căn biệt thự, bóng người dẫm đạp lên nhau mà chạy. Khi đó, anh mới 8 tuổi. Chỉ
biết sợ hãi ôm lấy mẹ. Bà rất dịu dàng trấn an anh, tìm cách thoát khỏi biển lửa
ấy. Hai mẹ con anh bị vây trong gian phòng rộng đó. Dù bà có gọi khản cổ, cũng
không có ai tới giúp. Lửa vây kín căn phòng, không có một lối thoát. Cảm giác
càng lúc càng khó thở, anh tưởng chừng đã lịm đi. Nhưng trong lúc mơ màng, anh
vẫn nhận ra, mẹ anh đã hô hấp cho anh. Bà không quan tâm đến mình, dùng chút
khí oxi cuối cùng để cho anh. Bà dùng thân thể của mình che cho anh, rồi tìm
cách vượt qua biển lửa đó ra ngoài. Thế nên, sau vụ hỏa hoạn đó, anh chỉ bị bỏng
nhẹ, cũng chẳng có gì nghiêm trọng. Nhưng mẹ anh... bà bị bỏng nặng, lại hít
vào quá nhiều khí độc, nên... bà đã mất ngay sau đó.

Nó trầm
tư, không nói gì, hay chính xác hơn là không biết nói gì. Nó hiểu cảm giác của
Kiệt, nhưng lại không cách nào an ủi cậu. Một đứa trẻ phải chứng kiến mẹ mình
chết, lại là chết vì bảo vệ mình, hẳn là sẽ đau lòng, sẽ day dứt và ân hận vô
cùng.

- Cho
đến bây giờ, anh vẫn không sao quên được nụ cười của bà lúc ra đi. Khi cận kề
cái chết, bà vẫn cười. Bà đã nói với anh, từ bỏ con đường này, đừng bao giờ
theo con đường của cha anh. Thời gian sau đó, anh rất hận cha anh. Cho đến bây
giờ, dù rằng không còn hận ông như vậy, nhưng nếu muốn anh tha thứ cho ông vì
cái chết của mẹ anh, muốn anh hòa thuận với cha như những ngày còn mẹ anh, thì
không thể được. Mặc dù biết rằng lỗi này không hoàn toàn do ông, nhưng nếu
không có ông... thì mọi chuyện cũng sẽ không như vậy.

Im lặng,
mọi thứ dường như dang chia sẻ nỗi buồn cùng Kiệt. Không biết từ lúc nào, nắng
đã nhạt dần, gió cũng đã ngừng thổi. Đàn bướm không còn bay lượn nữa. Mọi thứ
tĩnh lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng thở của hai người.

- Tự
dưng nói với em những chuyện này, làm em buồn theo anh rồi!

Một hồi
lâu, Kiệt mới cất tiếng, nụ cười cũng đã trở lại trên môi cậu. Nó cười, đáp:

-
Không có gì! Em sẵn sàng nghe, nếu anh cần một người để tâm sự.

- Thực
ra, anh kể cho em những chuyện này, không phải vì sự thương cảm của em. Chỉ là
muốn tìm một nơi trút bầu tâm sự. Khi em nói muốn rời bỏ anh, anh cảm thấy rất
đau, cảm giác như nghẹt thở. Cảm giác ấy cũng giống như ngày mẹ anh ra đi. Hai
người phụ nữ quan trọng nhất đời anh... đều đã rời bỏ anh đi rồi.

Kiệt
cười buồn, lắc lắc đầu, rót một tách trà đã nguội, uống một hơi. Nó cúi đầu, giọng
nói rất nhỏ, nhưng vẫn đủ để Kiệt nghe thấy:

- Em
xin lỗi!

Kiệt lắc
đầu, nhẹ nhàng xoa đầu nó:

- Đừng
xin lỗi! Không phải lỗi của em. Việc tình cảm vốn không thể nói được gì là đúng
hay sai, là ai có lỗi. Cứ coi như chúng ta không có duyên đi. Nhưng, anh không
buông đâu, ít nhất là đến bây giờ, hay một thời gian nữa.

Ngừng
một lát, Kiệt nhìn ra phía ngoài, mỉm cười:

- Cậu ấy
đang đợi em đúng không? Ra đi! Cũng muộn rồi! Đừng lo cho anh. Anh không sao!
À, nếu ba anh hỏi em, hãy bảo ông không cần tìm anh. Anh sẽ tự trở về. Sớm thôi.

Nó gật
đầu.

- Đi
đi, cậu ấy chắc đang sốt ruột đấy.

- Anh
nhớ về nhà sớm. Đừng làm ba anh lo lắng!

- Anh
biết rồi!

Nó cười,
làm động tác chào tạm biệt rồi ra ngoài, để lại không gian cho một mình Kiệt.
Kiệt mỉm cười nhìn theo bóng dáng nó. Nụ cười dần tắt theo bước chân nó rời đi.

Anh
không thể buông, tí nhất là cho đến bây giờ...

- Hoặc
đến khi anh hết yêu em...

Giọng
nói rất nhỏ cất lên. Người con gái đằng trước không thể nghe, cũng không thể biết.
Không thể cảm nhận được, đôi mắt cảu một người vẫn đang dõi theo mình.

Nắng
nhạt