Polaroid
Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3213540

Bình chọn: 9.5.00/10/1354 lượt.

bất cứ cái gì ngoài hơi thở dồn dập và dục vọng điên cuồng đang bùng phát trong cơ
thể mình. Chiếc váy cuối cùng đã thoát ra khỏi người Hiểu Đồng, giờ đây
cô gần như khỏa thân trước mặt Đại Bình, chỉ còn lại trên người bộ đồ
lót màu xanh càng kích thích dục vọng của Đại Bình.

Lần nữa, cậu ta rà đôi môi mình lên môi Hiểu Đồng, nhưng lần này
cậu không gặp phải sự kháng cự của hiểu Đồng mà là sự đáp trả từ đôi môi quyến rũ của cô. Thậm chí chính cô còn chủ động đưa lưỡi vào trong
khoan miệng của Đại Bình, quấn lấy lưỡi cậu ta. Tay chân hoàn toàn thả
lỏng, mặc tình cho Đại Bình lấn tới.

Đại Bình hơi ngạc nhiên trước phản ứng của Hiểu Đồng, lòng tuy có
chút phấn khởi nhưng cũng khựng lại dò xét. Cậu tò mò nhìn Hiểu Đồng chỉ thấy đôi mắt long lanh đầy quyến rũ của cô mời gọi, cô khẽ giọng đầy
quyến rũ hỏi :

- Cậu có yêu mình không ?

Đại Bình ngỡ ngàng rồi vội vàng gật đầu, hơi thở gấp gáp nói :

- Mình yêu cậu, mình rất yêu cậu.

- Vậy thì tiếp tục thôi.

Đại Bình cứ như người được đưa lên cung trăng sau câu nói của Hiểu Đồng, mừng rỡ ngỡ rằng tình cảm của mình cuối cùng cũng được Hiểu Đồng
thấu hiểu và hồi đáp. Cậu cuối xuống hôn lên làn da mịn màng của cô.
Hiểu Đồng khẽ kêu lên :

- Đại Bình ! Đây là lần đầu… mình sợ đau…

Câu nói của Hiểu Đồng làm Đại Bình chấn động khắp cả người, trong
cậu ta dâng lên một niềm vui sướng khó tả. cậu cuống quýt nói với Hiểu
Đồng.

- Mình sẽ không làm cậu đau.

Rồi cậu nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Hiểu Đồng, bàn tay đang nắm
chặt hai tay Hiểu Đồng bắt đầu buông lỏng. Cậu từ từ cuối xuống hôn lấy
đôi môi Hiểu Đồng.

Bốp…

Một vật cứng bay đến đập vào ức cậu một cái thật mạnh, Đại Bình ngã xuống đè cả người lên Hiểu Đồng.

Sau gáy Đại Bình có
một vệt đỏ bắt đầu chảy xuống người Hiểu Đồng, cô hoảng hốt đẩy Đại Bình ra khỏi người mình, kiểm tra lại vết thương do chính mình gây ra.

Một cảm giác tội lỗi ập đến, Hiểu Đồng thấy có lỗi với Đại Bình vì đã lợi dụng tình cảm của cậu ấy dành cho mình. Lúc đầu, cô nghỉ sẽ lợi
dụng Đại Bình để cứu bé Đường ra, vì bé Đường cô cam tâm tình nguyện để
cho Đại Bình xâm phạm. Nhưng khi cô nghe những tiếng xe lao đến, tiếng
hò hét vang lên thì bản thân lại muốn chối bỏ cái ý muốn lúc đầu của bản thân và đành sử dụng cái kế mà người ta thường gọi là mỹ nhân kế để cậu ta nới lỏng vòng tay với mình. Sau đó cô nhanh tay với lấy cái gạt tàn
thuốc bằng thủy tinh đập mạnh vào đầu Đại Bình.

Hiểu Đồng nhanh chóng thoát khỏi cái giường chết tiệt đó và mặc váy vào, cô nhận thấy chiếc váy vốn mỏng manh nhẹ nhàng đã bị Đại Bình xé
rách đôi chỗ. Khoát thêm chiếc áo khoát vào che chắn cơ thể, Hiểu Đồng
để chân trần mở cửa lao xuống lầu.

Trước khi đi, cô quay đầu lại nhìn cái thân hình to lớn đang nằm ngục trên giường của Đại Bình, run run nói :

- Xin lỗi cậu, Đại Bình.

Tất cả bọn chúng đã đi ra ngoài hết rồi, Hiểu Đồng chạy xuống mà
không hề gặp phải một trở ngại nào cả. Lòng thấp khởi mừng thầm vì cô
sắp thoát ra khỏi cái nơi quỷ quái này và có thể gặp lại Vĩnh Phong.
Trong lòng Hiểu Đồng đột nhiên lại muốn mau chóng được gặp Vĩnh Phong,
được nhìn thấy cậu an toàn. Dường như trong lòng đặt an nguy của Vĩnh
Phong trên cả bé Đường. Lòng không khỏi thắt lại khi nghĩ đến Vĩnh Phong bị trọng thương.

Cuối cùng cô cũng chạy đến cánh cửa nhà ngăn cô và thế giới bên
ngoài, lòng vui mừng khôn tả khi sắp được nhìn thấy Vĩnh Phong. Nhưng
Hiểu Đồng không thể nào biết được, chờ đón cô bên ngoài là một cảnh
tượng đẫm máu.

Cánh cửa vừa mở ra, một cuộc chém giết ghê rợn diễn ra trước mắt,
đập vào mắt Hiểu Đồng là màu đỏ và mùi tanh của máu. Chân cô dường như
bất động tại chỗ khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Trước mặt cô là một anh chàng mà có lần cô đã gặp anh ta đi chung
với Quốc Bảo, cậu ta đang đánh nhau với một tên mặt mày rất bặm trợn
dường như lớn tuổi hơn rất nhiều, trên tay họ là chiếc mã tấu sáng lóa
nhưng cũng đã nhuốm đầy máu, cả hai người mình đều đầy thương tích nhưng vẫn lao vào nhau chém giết. Tiếng dao chạm vào nhau leng keng , tiếng
rên la đau đớn. Rồi từng người từng người ngã xuống, người của phe ta và phe địch. Hiểu Đồng không biết ai là bạn ai là thù.

Đôi mắt Hiểu Đồng đảo nhanh một vòng tìm kiếm bóng hình quen
thuộc, nhưng trong một dòng người dày đặc cô không thấy Vĩnh Phong ở đâu cả. Chỉ thấy Quốc Bảo đang tả xung hữu đột với một tên cao to, khắp
người cậu ướt đẫm mồ hôi. Tên kia dường như to lớn hơn cậu nhưng lại yếu thế hơn. Bình thường Hiểu Đồng thấy Quốc Bảo rất trẻ con, không chỉ là ở tính tình mà còn ở cả gương mặt. Nhưng giờ đây, cậu lại biến trở thành
một người khác, lớn hơn, đỉnh đạt hơn.

Một kẻ từ đằng sau Quốc Bảo chém tới, Hiểu Đồng sợ hãi định kêu
lên nhưng Thế Nam đã lao ra che chắn, kéo Quốc Bảo sang một bên tránh
lằn dao hiểm ác nhưng chẳng may con dao sắc bén đó đã vào lưng Thế Nam
một nhát. Tuy chỉ sựt qua nhưng từ chiếc áo sơ mi trắng, máu phun ra rất nhiều, chẳng mấy chốc cả một khoảng lưng nhuốm một màu đỏ thẩm. ..Hiểu
Đồng sợ hãi đưa tay che miệng ngăn tiếng thét của mình, nước mắt lăn dài nhòe cả mắt.

Trước giờ cô chưa