
là điều may mắn
nhất của cô. Được yêu anh và được anh yêu chính là điều mà bất cứ người
con gái nào cũng mong ước. Hiểu Đồng thấy mình thật may mắn, may mắn vì
đã gặp được Vĩnh Phong, gặp được một nữa còn lại của bản thân mình.
Nước trong chậu bắt đầu nguội dần, Vĩnh Phong đứng dậy định đi thay chậu nước mới nhưng Hiểu Đồng đã ngăn lại.
- Không cần đâu, em không còn cảm thấy nhức mỏi nữa rồi.
Vĩnh Phong bèn bê chậu nước đặt lại trên bàn và cầm một chiếc khăn
bông khụy một chân xuống, lại tiếp tục nắm lấy chân của Hiểu Đồng. Lần
này Hiểu Đồng để mặc cho Vĩnh Phong tự nhiên nắm chân mình lên nhẹ nhàng dùng khăn bông lau hết sự ẩm ướt. Con trai khi yêu liệu có tình nguyện
rửa chân cho bạn gái, tự nguyện lau chân cho bạn gái hay không ? Hiểu
Đồng nghĩ rằng con số đó thật sự rất hiếm. Cô cười tủm tỉm hỏi :
- Anh không sợ mất tôn nghiêm của người đàn ông sao.
Vĩnh Phong ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt nheo nheo hút hồn, đôi môi
cong quyến rũ, lấy tay nắm chóp mũi cao cao của Hiểu Đồng vuốt nhẹ, cười xòa :
- Tôn nghiêm đàn ông chỉ bị mất khi không biết và không thể chăm lo cho người yêu của mình mà thôi.
Hiểu Đồng bật cười lớn nói :
- Vậy em là người giúp anh giữ vững tôn nghiêm của mình à… Vậy thì phải thưởng cho em rồi.
Vĩnh Phong đã lau khô chân cho Hiểu Đồng, cậu văng chiếc khăn bông qua một bên. Ngồi lên trên giường rồi choàng tay ôm lấy Hiểu Đồng nhấc
bổng cô cho ngồi vào lòng mình, phả những hơi thở nóng rực luồn qua mái
tóc Hiểu Đồng, chạm vào làn da mịn màng của cô, khiến phần chân tóc dựng cả lên. Hiểu Đồng cảm thấy hơi thở bắt đầu dồn dập. Tiếng tim dường như đập mạnh, nhưng không chỉ có tiếng tim của cô mà còn có tiếng tim của
ai kia.
Đầu Hiểu Đồng dựa vào lòng ngực vạm vỡ của ai kia, đón nhận cái ôm
siết nồng nàn. Cái cằm cong quyến rũ dựa vào tóc cô, truyền thân nhiệt
nóng rực sang người cô, khiến cả người Hiểu Đồng muốn bốc cháy.
Bên ngoài trời mưa vẫn trĩu hạt, hơi lạnh tràn vào nhưng không thể
nào xâm nhập vài hai cơ thể đang nóng hừng hực kia. Bất giác Hiểu Đồng
ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp ánh mắt nồng nàn cuốn hút của ai kia. Bất
giác bị nó cuốn lấy lúc nào không hay biết, đầu óc như mị đi, cả thân
người khẽ run nhẹ.
Vòng tay không biết từ lúc nào đã choàng qua cổ của Vĩnh Phong, đôi
môi hồng khẽ hé mở đón nhận cái chạm nhẹ nhàng của bờ môi Vĩnh Phong một cách từ từ. Bờ môi của Hiểu Đồng bị bờ môi kia chiếm đoạt càng lúc càng mãnh liệt. Cái lưỡi ướt át xâm nhập vào vào vùng khoang trống trải đào
xới khắp nơi tìm kiếm sự hồi đáp.
Đầu óc Hiểu Đồng trở nên hoãn loạn, không còn có khả năng tự chủ
nữa. Chỉ có thể khuất phục vô điều kiện sự chiếm hữu kia. Nụ hôn thật
dài, thật sâu thật mãnh liệt đến ngộp thở. Hiểu Đồng khó khăn lắm mới
bắt kịp được hơi thở của Vĩnh Phong, nhưng mỗi khi cô vừa bắt kịp thì nụ hôn ấy lại càng cuồng loạn hơn khiến trái tim Hiểu Đồng muốn bứt ra
khỏi lòng ngực vì phải chịu sức ép quá lớn.
Thân thể giờ đây chẳng khác tấm lụa nhẹ, được vòng tay kia nâng
lấy, nương tựa vào vòng tay ấy. Chẳng hiểu từ lúc nào đã ngã trên chiếc
nệm êm ái, mịn màng, mát rượi kia, cả thân người đã bị thân ai kia kìm
chặt bên dưới.
Thân thể càng lúc càng nóng bừng lên dữ dội, không khí xung quanh dường như biến mất, không để lại một chút vết tích nào. Vòng tay Hiểu
Đồng không còn đủ sức ôm lấy cổ Vĩnh Phong đàng buông hờ trên vai.
Đầu óc giờ đây choáng váng gần như muốn ngất xỉu, Hiểu Đồng bóp
chặt bờ vai của Vĩnh Phong. Cuống quýt đáp trả nụ hôn kia, cố gắng tìm
lấy sự đồng nhịp trong hơi thở.
Nụ hôn ướt át mãnh liệt kia kịp thời rời đi trước khi Hiểu Đồng
chìm vào phiêu lãng, nhưng nó không rời đi mà nhẹ nhàng vờn trên môi cô. Một cách cố gắng Hiểu Đồng từ từ lấy lại hơi thở. Đôi mắt nhắm ghiền
giờ đang từ từ hé mở, nhìn thấy trong đôi mắt ai kia tràn đầy dục vọng.
Hiểu Đồng có gắng lấy lại lí trí của bãn thân nhưng lí trí của cô dường
như đã bị dục vọng kia nhấn chìm.
Bàn tay Vĩnh Phong trượt dài từ chiếc eo thon lên tới bờ ngực,
chiếm lĩnh nó. Hàng nút áo đã bị bung ra ở nấc đầu tiên. Đôi môi tham
lam kia nhẹ nhàng đặt trên bờ mi cong của Hiểu Đồng.
- Vĩnh Phong – Hiểu Đồng cuống quýt gọi trong hơi thở.
Nhưng Vĩnh Phong không đáp lại. Cậu đang chìm đắm trên thân thể Hiểu Đồng.
- Vĩnh Phong – Hiểu Đồng khẽ gọi lần nữa.
Lần này Vĩnh Phong chỉ « Ừ » một tiếng trong đam mê. Bàn tay tiếp tục lần xuống chiếc nút áo thứ hai.
- Anh có biết người dân chúng ta hay hò reo cổ vũ như thế nào không ?
Vĩnh Phong chợt dừng lại, cậu nhấc mình lên nhíu mày nhì Hiểu
Đồng khó hiểu. Sao cô lại hỏi một câu chẳng ăn nhập gì như vậy chứ. Hiểu Đồng liền luồng tay qua người Vĩnh Phong rồi nhấc mình đứng lên.
- Anh không biết phải không, để em làm cho anh xem.
Nói rồi Hiểu Đồng vỗ tay mấy cái, rồi vung hai tay lên cao hô lên :
- Việt Nam vô địch, Hồ Chí Minh muôn năm.
Nói rồi cô nhì ngươi mặt đần ra khó hiểu của Vĩnh Phong mím môi cười nhẹ nói :
- Anh làm thử đi, cùng hô với nhiều người sẽ rất thú vị.
Nói rồi Hiểu Đồng vừa đi lùi ra phía cửa, vừa vỗ tay hô lên :
- Việt Nam vô địch, Hồ Ch