
-‘có’, mình mở ra cho em xem, mình chờ xem em nói gì khi đọc những tin nhắn đó. Mình thấy hài lòng vì mình đã kể hết mọi chuyện cho em gia sư.
Em chăm chú đọc hết tin nhắn, cây kem đang chảy và em quên mất thì phải, sau 1 lát thì em lại ăn kem tiếp, em trả điện thoại cho mình, mình mới chột dạ là mấy tin nhắn của nhỏ Nhung trong điện thoại, có cả số nhỏ H, mình đâu xó xóa, em gia sư thế là đã đọc hết. Điều đó ko là gì vì mình đâu trả lời mấy tin nhắn đó nhưng mình chẳng thích em thấy vậy, mình ko muốn em khó chịu vì mấy thứ dây dưa. Em gia sư im lặng
- ‘sao, ai?’, mình hỏi, mình nghĩ em biết là ai, vì bây giờ em lại ăn kem, ko nghĩ nữa
- ‘em đoán là D, mà ko biết đúng ko?’, em nói và mình sửng sốt, vậy thì D chính xác là kẻ khó đoán, khi thì nhục mạ ng khác, tỏ ra nông nổi, khi thì lại tỏ ra quá mực thước và lịch sự. Sao mà lường nổi. Nhưng có 1 điều mình hài lòng là mình đã nói cho em gia sư về số đuôi 37 và em gia sư đoán là D, ít gì khi biết những chuyện đó em gia sư sẽ ko thể bình thường với D, sẽ hiểu rõ thêm về D và ko có lí do gì gặp D nhiều nữa.
- ‘sao em đoán là D mà ko phải ng khác?’, mình hỏi em vì mình ko biết sao em biết là D
- ‘vì em thấy cách nhắn tin kiểu đó với lại chỉ có D mới vậy?’, em nói mắt hơi nhìn xa xăm, em nói thế chắc chắn em hiểu khá rõ tính D và thói quen của D. Họ đã có 1 khoảng thời gian gắn bó, nhưng mục đích của D là gì, sao ko xuất hiện trước đây mà giờ mới xuất hiện.
- ‘sao nó muốn gặp anh, nó làm vậy chi’, mình hỏi em gia sư, không biết có làm em khó xử không nữa
- ‘em ko rõ lắm nhưng chắc ko phải chuyện tốt, chuyện của em rối lắm’, em nói có vẻ tâm trạng em chùng xuống. Lúc này em ăn hết kem và đang nghịch với li nước trà, em lấy ngón tay chấm tại những vệt nước trên bàn rồi vẽ ra những hình thù nguệch ngoạc
- ‘anh sẽ mở rối cho em nếu em muốn’, mình nói, gợi cho em nói chuyện. Hình xăm ở dưới chân em nổi lên rất rõ, mình muốn biết cái hình xăm đó bắt nguồn từ đâu.
- ‘cứ bình thường đi’, em nói, em không vui, mình nghĩ thế. Lại nghĩ tới những thứ xung quanh và thấy mệt.
- ‘em có bình thường đc đâu, em vẫn mệt nhoài, rồi rã rời vì những chuyện đó. Anh ko rõ những thứ em trải qua lắm nhưng anh tin khi em nhìn và đối mặt với nó, dẹp nó yên ổn thì nó sẽ ổn’, mình nói, nói những thứ mình đang nghĩ trong đầu. Mình muốn em trả lòng, mình sẽ dùng tất cả những thứ mình có, cả trái tim và trí thông minh ít ỏi để hiểu, để cảm thông dù lời mình nói có lẽ ko hay nhưng bảo đảm tính chân thực
- ‘anh tưởng đời là phim hả ?’, em lặng mặt hỏi mình, mình ngỡ ngàng.
- ‘tất nhiên ko, nhưng thực tế phim lấy từ thực tế, em phải đối mặt chứ chạy hoài, trốn hoài àh’, mình nói nhanh, mình cũng thấy hơi phấn khích, sao em có vẻ như muốn nổi giận với mình.
- ‘em có chạy đâu, có trốn đâu, chỉ là nó đeo bám em và lằng nhằng’, em nói, mình và em nói chuyện với nhau hình như chưa từng căng thẳng thế.
- ‘em nói anh ôm em, mà em có cho anh cơ hội chưa? Em cứ bỏ qua, cứ để những thứ đó làm phiền em, em ko thấy mệt thì anh cũng thấy mệt dùm đó’, mình nói, tự dưng câu chuyện bị đẩy tới thứ này, chẳng liên quan gì tới câu chuyện lúc đầu. Thật là vớ vẩn
- ‘về thôi, nói hồi cãi nhau’, em nói, em cũng ko vui, mình cũng ko vui
- ‘ko, cứ vậy ko àh, chuyện gì giải quyết xong đi, cãi nhau cũng đc, anh sẽ làm lành trước nhưng em phải nói anh nghe, đừng im lặng mãi’, mình nói, mình đang muốn hiểu, muốn nói chuyện , muốn em nói mình nghe. Mình biết em ko thể mãi chạy trốn vì em sợ tổn thương. Cô bé nhỏ của mình luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng em mong manh và sợ đau hơn bất kì ai.
- ‘anh muốn em nói gì nữa?’, em hỏi mình, hơi rụt rè, chắc em ko thích cãi nhau, có lẽ em mệt. Mình tự dưng hỏi chính mình là những thứ mình nói hầu như ko liên quan gì tới chuyện thằng số đuôi 37 mà em gia sư cho là thằng D. Mình bị gì mà làm quá lên thế
- ‘thôi, anh xin lỗi’, mình nói, thấy mình điên cuồng quá
- ‘anh sẽ giải quyết dùm em hả?’, em hỏi mình,mình la quá chắc em buồn rồi, mình thấy có lỗi
- ‘ko,anh cùng em giải quyết, em phải sống mà’, mình nói, chuyện H, HA, hay C, D đều là người ngoài cuộc và cũng ko dính dáng nhiều lắm dù họ luôn cố gắng níu kéo hay làm phiền, người em gia sư cần giải quyết là chị Q, dù gì thì đó cũng là chị em và là máu mủ ruột thịt. Và chị Q và mẹ chị là những ng thân ít ỏi còn lại của em gia sư. Chị Q bị hận thù che mắt, chị nghĩ là em gia sư cướp hết tất cả của chị nên thế. Mình hi vọng mọi thứ sẽ qua, ngày mai nắng sẽ lên và sẽ thấy chân trời, nếu mình tin mai nắng thì dù mai mưa vẫn sẽ thấy cái ánh nắng mình mong trong mưa. Nắng hay mưa thật ra ko quan trọng nếu mình thấy ổn, thấy vui.
- ‘ohm, em sẽ cố gắng’, em gia sư nói, hôm nay em tỏ ra yếu đuối, chẳng hiểu có chuyện gì hay số đuôi 37 làm em thấy buồn
…
Câu cãi cọ bắt đầu hết sức vở vẫn và kết thúc cũng hết sức vớ vẩn,