
rồi nhắc mắt lại
- Mình đúng là cái gối mà- Hạ bực dọc rồi với lấy quyển sách gần đó và cô không để ý trên khóe môi Trung là một nụ cười.
2h chiều
Hạ đã đọc được nửa quyển sách rồi. Chắc cũng sắp đến lúc đi biển rồi. Nghĩ vậy nên Hạ gập quyển sách lại, định đánh thức Trung dậy. Hạ quay sang Trung, cậu vẫn đang ngủ. Trung nhìn thật gần cũng không đến nỗi nào mà chính xác hơn phải nói là rất đẹp. Hạ mất vài phút ngồi ngắm Trung rồi lại tụ gõ vào đầu mình. Cô bật cười.
Hạ đưa mắt định rời đi khỏi gương mặt của Trung thì bỗng thấy một cái gì đó rất quen thuộc đằng sau chiếc áo sơ mi. Không cưỡng lại được sự tò mò, Hạ đánh liều mở 2 cúc áo của cậu để nhìn rõ hơn. Đúng là linh cảm của cô không sai mà. Chiếc vòng này và chiếc vòng trên cổ cô giống hệt nhau. Nói chính xác hơn chúng là một. Khi hai chiếc vòng chạm vào nhau, chúng sẽ tạo thành một bông tuyết lớn hơn rồi lại trở về như cũ. Hạ cúi sát mặt hơn để nhìn chiếc vòng.
- Vợ à, em đang làm gì vậy ?- Trung hỏi. Hạ ngước mắt lên. Tư thế này của cô rất mờ ám. Đã thế gương mặt hai người lại gần nhau đến mức dường như không có khoảng cách và chiếc áo sơ mi của Trung đã bị cởi mất 2 cúc
- Tui...tui...- Hạ lắp bắp
- Anh không ngờ em lại to gan thế-Trung cười nửa miệng rồi hôn cô. Hạ vẫn chưa hết bất ngờ. Cô sững lại vài giây rồi ngẩng đầu lên. Cô im lặng. Trung ngồi thẳng dậy, nhìn gương mặt tái nhợt của Hạ
- Em sao vậy ?- Trung hỏi
- Chiếc vòng...chiếc vòng- Hạ lắp bắp- Làm sao anh có được – Trung nhìn chiếc vòng rồi nói
- Người yêu cũ tặng anh. Bộ em ghen hả ? – trung cười nửa miệng
- Là Hàn Băng – Mội Hạ run lên lập cập. Trung gật đầu
- Em sao vậy ?- Trung lo lắng. Sắc mặt cô ngày càng tái nhợt. Hạ đưa tay cởi hai cúc áo sơ mi trên người mình để lộ ra chiếc vòng rồi ôm chầm lấy Trung. Trung ngạc nhiên
- Có chuyện gì vậy ?- Trung sốt ruột. Hạ buông Trung ra, cô nhìn chăm chăm vào hai chiếc vòng. Thấy vậy, Trung cũng cúi xuống. trước mắt cậu, hai chiếc vòng giống hệt nhau, gắn chặt vào nhau tạo ra một bông tuyết lớn. Rồi trước mắt hai người những dòng kí ức chạy lại như một thước phim. Gần mười phút sau, hai bông tuyết tách ra trở về nguyên hình dáng. Trung chưa hết sững người. Hạ đưa tay sờ vào chiếc vòng của Trung , năm bông tuyết 2 màu xanh trắng hiện ra rồi giơ chiếc vòng của mình lên. Trên chiếc vòng của cô có khắc hai chữ Lam Hạ. Đôi mắt cô nhòe đi và Trung cũng vậy
- Là em ?- Trung hỏi. Hạ vô thức gật đầu
- Đừng nói cho ai nhé- Hạ mỉm cười rồi ngất đi trong vòng tay của Trung, nước mắt lăn dài trên gò má cô và Trung.
chap 96 (tiếp): nổi gió
Hạ bất tỉnh hơn mấy tiếng rồi. Trung lo lắng, trong đầu cậu mọi thứ cứ rối tung hết lên. Trung đã gọi điện thoại cho tụi bạn bảo hai người mệt, không đi chơi biển được. Còn Bi và Bun hai đứa đã theo mấy người kia ra biển rồi.
Hạ dụi dụi mắt rồi vội vàng ngồi dậy. Đầu óc cô quay cuồng, ong ong, đau nhức. Trung thấy cô đã tỉnh vội chạy đến ngồi cạnh cô
- Lam Hạ, em tỉnh rồi à ?- Trung lo lắng
- Sao anh biết tên thật của tui ?- Hạ thắc mắc- Đã có chuyện gì xảy ra ?- Hạ hỏi
- Em không nhớ gì sao ?- Trung nói đầy ngạc nhiên- Chuyện của 4 năm về trước ? Chúng ta đã từng yêu nhau ?- Hạ lắc đầu, mệt mỏi
- Chúng ta đã từng quen nhau ư ?- Cô hỏi lại. Trung đưa tay cầm lấy chiếc vòng trên cổ Hạ
- Chúng ta đã từng yêu nhau- Trung nói- Đây là bằng chứng
- Xin lỗi- Hạ lắc đầu- Anh có thể nói rõ ràng mọi chuyện không ?
- Em còn định giấu anh đến bao giờ ?- Trung hét lên- Em thực sự không nhớ ư ? Hay em cố tình giấu anh ? Em muốn khiến anh phải đau khổ em mới vừa lòng ư ?
- Anh nói gì tui không hiểu – Hạ nói- Tui không nhớ gì hết
- Em hãy trả lời anh đi- Trung lay mạnh người Hạ
- Buông tui ra- Hạ hét lớn
- Em trả lời anh đi- Trung tiếp tục
- Buông tui ra- Hạ hét lên đau đớn và đẩy Trung ra. cậu ngã xuống
- Em muốn anh sống không bằng chết phải không ?- Trung ngồi dậy- Bây giờ thì em thành công rồi đấy. Em hài lòng chưa ? – Trung nói rồi đi ra khỏi phòng, đóng sập cửa lại.
Hạ ngồi đó không rờ mắt khỏi cánh cửa. Đầu óc cô trống rỗng. Cô không hiểu những gì Trung vừa nói, cô không hiểu gì hết. Cô cũng không nhớ gì cả. Mọi thứ mờ mịt quá. Tại sao chứ ? Tại sao cô không thể nhớ gì cả ? Tại sao ?
Nước mắt lăn dài trên gương mặt Hạ. Người cô run bần bật. Cùng lúc đó, Bi và Bun chạy vào. Thấy cô không ổn, hai đứa phát hoảng
- Dì, dì sao vậy ?- Hai đứa hét lên
- Dì không sao- Hạ cười trong nước mắt rồi đứng dậy – Dì đi ra ngoài có chút việc. Hai đứa ngoan nha
- Dì- Hai đứa hét lên nhưng cánh cửa đã đóng lại rồi.
Bun chạm nhẹ vào bức tường, mọi việc trong quá khứ hiện lên rõ ràng trong tâm trí cô bé. Đây là khả năng đặc biệt của Bun, nhìn thấy quá khứ. Sau đó cô bé kể lại toàn bộ sư v