
chỗ này ăn?-anh hỏi
-Cũng không biết, chắc tại vì ở đây không ồn ào.-Diệc Thuần đáp
-Cô đúng là kì quặc, có bàn ghế đàng hoàng không chịu.
-Kệ tôi đi. Nhưng mà sao anh lại thích đi thang bộ vậy?
Mặc Phong im lặng một lát sau đó nói: "Không phải chen lấn."
Thật ra đi thang bộ là để rèn luyện thêm, giúp anh chạy nhanh và sẵn tiện tập thể dục, nhưng mà nói ra có chút buồn cười.
-Đường đường là phó tổng mà sợ người khác giành đi thang máy với anh sao? Có khi người ta nhường cho anh ấy.-Diệc Thuần trề môi
-Kệ tôi đi.
-Anh đang nói lại lời tôi sao?-Diệc Thuần lườm anh
-Cô nghĩ sao thì cho là vậy đi.-anh nhún vai
-Anh... được lắm.
Diệc Thuần cầm ly nước lên uống một ngụm cho đỡ tức.
-Nhưng mà... chuyện của Thừa Tuyết là sao?-Diệc Thuần sực nhớ, đặt ly nước xuống hỏi
Mặc Phong lặng thinh, không biết là nên trả lời thế nào.
-Vì sao cậu ấy lại thành ra như vậy?
-Tôi không biết. Chuyện của cô ấy tôi chỉ mới biết từ hai tuần trước.
-Có liên quan đến Nhậm Tử Phàm?
-Bây giờ có liên quan đến ai đi nữa thì cũng đã xảy ra rồi.
-Tôi thật không hiểu các người, đã không thể bảo vệ người ta thì đừng bắt ép người ta ở bên mình, cái tên Nhậm Tử Phàm đó làm Thừa Tuyết đau lòng thì thôi đi...
-Cô đừng la nữa. Phàm thiếu làm gì cũng có lí do riêng.-Mặc Phong cắt ngang lời Diệc Thuần
-Lí do của anh ta lúc nào cũng gây khó dễ cho người khác, tôi thật không biết Thừa Tuyết đã gây ra lỗi gì với anh ta mà anh ta lại năm lần bảy lượt hành hạ cô ấy.
-Chuyện của bọn họ, cô làm sao hiểu nổi?
-Đàn ông như các người, kẻ thì máu lạnh vô tình, kẻ thì tàn nhẫn vô tâm, thà là đừng dính dáng vào chứ đã dính vào thì chỉ có kết cục đau khổ thôi.
Diệc Thuần phất phất tay, cầm phần ăn của mình đứng lên đi khỏi.
Mặc Phong thở dài, gục mặt nhìn mặt đất.
"Đã không bảo vệ được người ta còn ép buộc người ta ở bên mình."
Câu nói này của Diệc Thuần, làm Mặc Phong phải suy nghĩ rất nhiều.
Diệc Thuần quay lại phòng Hoa Lạc cũng vừa đúng giờ, thấy Thừa Tuyết đã đến thì giơ tay chào rồi ngồi xuống bàn mình.
-Mới đến sao? Đã ăn sáng chưa?-Diệc Thuần hỏi
-Mình vừa mới đến, vẫn chưa ăn sáng.-Thừa Tuyết cười đáp
-Đi nói chuyện với đối tác công ty Mỹ Ảnh sao rồi?-Diệc Thuần hỏi
-Họ đồng ý với hợp đồng chúng ta đưa, tuần sau có thể quay.-Thừa Tuyết đưa tay mở hộc tủ ra
-Hôm qua mình không khóa sao?
Rõ ràng hôm qua cô khóa tủ rồi mà, sao hôm nay lại không cần dùng chìa khóa đã mở được chứ?
-Vậy thì tốt quá. Làm việc thôi.
Diệc Thuần cười sau đó bắt tay vào làm việc.
Thừa Tuyết cười đáp lại, mở tủ ra, bên trong không mất gì, tư liệu về bộ phim hợp tác với Mỹ Ảnh và hợp đồng vẫn còn nguyên vẹn. Có lẽ hôm qua cô quên khóa lại, là do cô đa nghi thôi.
Đến tối tan sở Thừa Tuyết không về Hàn Lâm, cô dặn bác Tân quay về trước bảo là mình phải cùng bạn cùng phòng đi ăn tối.
Đợi bác Tân cho xe chạy đi, thì một chiếc Lamborghini Veneno trắng dừng trước mặt cô.
Thừa Tuyết không nghĩ ngợi liền mở cửa ở ghế sau ngồi vào.
-Nin, chạy xe đi.
Trình Ngụy nhìn Nin ra lệnh.
Hôm qua Trình Ngụy dặn cô nếu muốn biết phải nghe lời anh bảo, chuyện đầu tiên chính là hôm nay sau giờ tan sở sẽ đi cùng anh.
-Mình đi đâu?-Thừa Tuyết hỏi
-Một lát em sẽ biết.
Thừa Tuyết không biết Trình Ngụy định đưa cô đi đâu, nhưng mà lúc cô nói Nhậm Tử Phàm chỉ là một thương nhân bình thường Trình Ngụy lại bảo muốn cô biết thương nhân mà anh nói với cô là thế nào.
Khi xe giảm tốc độ lại, Thừa Tuyết nhìn ra ngoài cửa kính.
Cảng biển!!!
Sao lại đưa cô đến cảng biển chứ?
Thừa Tuyết nhìn anh không hiểu vì sao lại đưa cô đến đây, Trình Ngụy không nói gì đã đi xuống xe.
Thừa Tuyết vội vã chạy xuống theo.
Cảng biển này rộng lớn vô cùng, có rất nhiều tàu cùng ca nô đậu sát bờ, tiếng sóng biển ồ ạt đập vào bờ đá vững chắc, từng cơn gió đêm thổi vào bờ gây cảm giác lành lạnh.
-Sao lại đến đây?-Thừa Tuyết đứng bên cạnh Trình Ngụy hỏi
-Em xem.
Trình Ngụy giơ tay ra phía trước, ánh mắt thích thú quan sát thái độ của cô.
Thừa Tuyết mặc dù không hiểu nhưng vẫn nhìn theo hướng tay Trình Ngụy chỉ. Cách đó không xa cô nhìn thấy hai nhóm người đang đứng nói chuyện gì đó.
Người đứng đầu một nhóm chính là Nhậm Tử Phàm vì anh đứng đối diện ngay cô, phía sau anh là Mặc Hàng và Mặc Phong còn có vài người áo đen khác.
Anh cùng người bên nhóm kia nói gì đó, sau đó mấy người phía sau anh khiêng một thùng hàng từ mười mấy chiếc thùng phía sau lên.
Người bên kia mở nắp, từ bên trong lấy ra một... khẩu súng.
Thừa Tuyết cả kinh, hai mắt mở to. Nhậm Tử Phàm, buôn bán súng!???
Thừa Tuyết kiên nhẫn nhìn theo bọn họ, k