
y giống như hồn ma vậy, Diệc Thuần chỉ vừa đến đảo San Hô được một ngày, sáng hôm sau đã gặp anh ở đại sãnh khách sạn.
Nói là trùng hợp, kẻ ngu cũng không bị gạt.
Diệc Thuần có chút bực bội đi dạo biển.
Tiếng sóng biển vỗ vào bờ, mặt trời sáng rực chiếu những tia sáng chói chang xuống mặt biển làm từng cơn sóng biển như lấp lánh ánh kim. Mà trời lại trong xanh thoáng đã, cảnh lại đẹp đến thơ mông, làm Diệc Thuần sinh cảm giác bình yên.
Thật sự rất bình yên! Biển hiền hòa cho từng cơn sóng, gió nhẹ nhàng lướt qua mặt cô lưu lại mùi vị mằn mặn của biển cả rộng lớn.
Diệc Thuần ngồi xuống bờ cát mịn, hai chân trần để sóng biển đập vào đôi chân cô.
Mặc Phong đứng ở xa luôn dõi theo cô, môi không tự giác cong lên khi thấy cảnh tượng trước mặt. Cô thật xinh đẹp!
Ở trước biển, cô rạng ngời sức sống, lại dịu dàng không vội vã như cơn sóng, cô nhỏ bé, nhỏ bé đến mức giống như con cá nhỏ, anh chỉ muốn là biển cả để ôm ấp bảo vệ cô.
Không biết tự lúc nào Mặc Phong đã đi đến ngồi bên cạnh Diệc Thuần, à không, bên cạnh nhưng cách xa một khoảng rộng lớn.
Cô giống như trẻ con nhặt những vỏ sò, vỏ ốc trên mặt cát đặt vào tay, thích thú xem từng cái một.
Anh ý cười càng đậm, trong mắt chỉ còn có cô.
Diệc Thuần như cảm nhận được có ai đó nhìn mình, ánh mắt này đặc biệt nóng bỏng, chính là cái loại ánh nhìn chăm chú của Mặc Phong.
Đừng nói là anh đấy chứ?
Diệc Thuần hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Mặc Phong ngay trước mặt. Lại là anh! Anh đi theo cô làm gì chứ?
-Anh sao cứ đi theo tôi quài vậy? Bộ anh là hồn ma hay sao mà đeo bám tôi không buông?-Diệc Thuần tức giận đứng bật dậy trừng anh
Mặc Phong chậm rãi đứng lên phủi tay cùng quần mình, mới ngẩng đầu nói: "Anh nói rồi, anh sẽ theo đuổi em."
-Đồ thần kinh. Anh đi đi, tránh xa tôi ra.-cô tức giận chỉ tay vào anh
-Anh không đi, không có lí do gì em phải bắt anh đi cả, trừ khi bãi biển này là của em.
-Anh...
Diệc Thuần bặm môi làm mặt rất dữ tợn hung hăng trừng anh, liếc anh một cái liền xoay người bỏ đi.
Nhưng mà đi chưa được năm bước, vì do tức giận giẫm mạnh lên cát, kết quả bị vỏ sò cắt trúng. Đau đến mức cô khóc không ra nước mắt.
Diệc Thuần co chân lên, lại ngồi bệt xuống đất nhìn chân của mình. Bị cắt một đường dài khá sâu nên chảy máu không ít. Mặt cô nhăn nhó cắn lấy môi, hôm nay đúng là bị sao quả tạ chiếu phải rồi.
Mặc Phong thấy cô đau đớn ngồi xuống ôm chân mình cũng đoán được là cô bị vỏ sò cắt trúng liền chạy tới.
-Sao lại bất cẩn như vậy?-anh nâng chân cô lên, nhìn máu không ngừng chảy ra thì cau có trách cứ
-Không cần anh quan tâm.
Cô đẩy anh ra, cô đã đau chết rồi còn bị anh trách bản thân cũng đâm ra bực bội.
Anh trách cô bất cẩn, bởi vì nhìn cô bị thương anh còn lo lắng cùng đau lòng hơn ai hết, cho nên mới không kìm được mà trách cô.
-Có đi được không?
-Anh đi đi, không cần anh quan tâm. Tôi gặp anh đúng là xui xẻo.-Diệc Thuần cáu kỉnh, chống tay xuống đất đứng dậy
Vết thương dưới lòng bàn chân vẫn âm ỉ đau, ngày càng đau nhức, Diệc Thuần cắn răng cà nhấc đi từng bước.
Mặc Phong biết rõ cô tức giận, nhưng mà bản tính bướng bỉnh của cô đôi lúc làm anh không nhịn được nổi cáu. Không nói không rằng liền đi đến chắn trước mặt cô, rất gọn nhẹ đã để cô lên lưng mình.
Anh cõng cô, làm cô không kịp phản ứng.
-Thả tôi xuống, tôi không cần.
-Đừng bướng bỉnh nữa.-anh gắt, một mạch cõng cô về khách sạn
Anh đưa cô về phòng cô, nhân viên khách sạn nhanh chóng đem hộp cứu thương lên.
Anh đặt cô lên giường sau đó đi hứng một thau nước.
Diệc Thuần nhíu mày nhăn trán, đừng nói là anh muốn giúp cô rửa vết thương đó nha.
-Tôi tự làm được.
-Em ngồi yên đó.
Mặc Phong đặt thau nước xuống, cầm lấy bàn chân cô rửa sạch vết thương trước.
Diệc Thuần nuốt nước bọt, sao lại thành ra thế này chứ? Rõ ràng cô chỉ muốn trốn tránh Mặc Phong, vậy mà còn để anh giúp cô trị vết thương. Anh càng làm như vậy, cô lại càng dễ mềm lòng.
Mặc Phong mở hộp cứu thương lấy chai thuốc sát khuẩn ra, nâng lòng bàn chân cô nghiêng qua nhỏ từ từ vào vết thương.
Dưới chân đau rát, rất đau làm Diệc Thuần không nhịn được mà la nhỏ lên.
-Ráng chịu đựng một chút sẽ không đau nữa.-anh giống như dỗ trẻ nhỏ, giọng nói đầy vỗ về
Diệc Thuần hơi ngẩn ra.
Mặc Phong lấy miếng gạc y tế cùng băng dính để băng miệng bết thương lại. Động tác anh rất nhẹ nhàng, bởi vì sợ cô sẽ đau.
-Được rồi, đừng nên động tới nó.-anh đóng hộp cứu thương lại đem đặt lên bàn
-Cảm ơn.
Dù sao cũng phải nói hai tiếng này, là anh giúp cô làm sạch vết thương còn băng vết thương lại cho cô, cô cũng nên phải phép nói tiếng cảm ơn.
-Sau này cẩn thận một chút.
-Tôi biết rồi. Anh có thể đi rồi.
Mặc Phong lộ