Old school Easter eggs.
Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328381

Bình chọn: 7.00/10/838 lượt.

em mà luôn qua loa nói chưa muốn có con lúc này. Nhã Nhã là cháu gái anh ấy, con bé xem chúng em như là ba mẹ, khi Nhã Nhã goi anh ấy là daddy, anh ấy rất vui sướng. Bọn em về Việt Nam, em cũng từ từ chấp nhận anh ấy mà quên đi anh, em muốn sinh cho anh ấy một đứa con đáng tiếc anh lại quay về.

-Anh nói xem, có phải chúng ta có lỗi với anh ấy không?

Nhậm Tử Phàm trầm mặc, bây giờ anh mới biết, so với Trình Ngụy thì sự hi sinh của Trình Ngụy mới là to lớn vĩ đại nhất.

-Anh hãy về đi. Em cảm thấy rất mệt mỏi. Chúng ta đã quá nông nỗi.

Thoát không khỏi vòng xoáy của số phận, chạy không khỏi trói buộc, tình yêu ai có thể nói đúng sai? Có lẽ sai lầm chỉ ở chỗ bọn họ vốn dĩ không nên gặp nhau.

.

Ngày hôm sau, cô nhận được tin Trình Ngụy đã quay về Las Vegas. Anh nhờ Nin nói lại với cô, khi anh về nước, anh sẽ cho cả hai một đáp án.

Cô không trông mong đáp án đó là gì, cô chỉ mong anh có thể tha thứ cho cô.

Vài ngày sau đó, Nhậm Tử Phàm không còn xuất hiện trước mặt cô nữa, mà cô cũng đã suy nghĩ thông suốt. Chẳng qua bọn họ là nhất thời mà thôi!

Hôm đó trời trong xanh hơn những ngày mưa trước, Thừa Tuyết nhận được một tấm thiệp. Người phụ việc trong tiệm nói có người mang đến đưa cho cô

Thừa Tuyết mở ra xem, đập vào mắt là ba chữ “Tiệc Sinh Nhật”.

Nhậm Viên Hy!!!

Cô ta còn dám mời cô dự sinh nhật hay sao? Hay là cô ta toan tính gì nữa đây?

Thừa Tuyết nắm chặt tấm thiệp trong tay, cô sẽ tham dự, cô muốn xem xem cô ta lại bày mưu tính kế gì nữa.

Sinh nhật Viên Hy tổ chức ở nhà hàng Victoria, Thừa Tuyết cầm ví đi vào thang máy.

Đứng trước phòng tiệc, Thừa Tuyết cong môi cười, đưa thiệp cho nhân viên đứng trước cửa. Nhân viên nhanh chóng mở cửa cho cô vào.

Thừa Tuyết đi từng bước vào trong, nhiều khách khứa không quen mặt cô lại cảm thán trước vẻ đẹp của cô nên nhanh chóng cô trở thành trọng tâm của buổi tiệc.

Nhậm Tử Phàm cùng Viên Hy đứng ở gần khán đài, thấy xung quanh có chút ồn ào nhanh chóng ánh mắt di chuyển dán trên người Thừa Tuyết.

-Là em mời cô ấy?-Nhậm Tử Phàm nhíu mày, có vẻ không vui

-Phải. Nếu không mời thì không phải phép.-Viên Hy làm mặt vui vẻ nói

Nhậm Tử Phàm không nói gì nhìn Thừa Tuyết môi hơi mân lên.

Cô mặc chiếc váy von trắng suông dài chưa đến đầu gối, tay áo ngắn bằng ren kết hoa ngoài ra chẳng còn họa tiết gì điểm vào. Nhưng mà mặc dù chiếc váy đơn giản vẫn tạo nên nét duyên dáng cùng thanh tao trang nhã của cô.

Thừa Tuyết đi thẳng đến chỗ Viên Hy và Nhậm Tử Phàm đang đứng, mỉm cười nói: “Sinh nhật vui vẻ.”

Cô lấy trong ví ra một mảnh giấy trắng đưa cho Viên Hy.

-Cảm ơn chị.

Viên Hy không biết Thừa Tuyết đưa mảnh giấy này cho mình là ý gì, mở ra xem.

Sắc mặt Viên Hy có chút kém đi.

“Hãy thú nhận sự thật với anh ấy đi.”

Viên Hy nắm chặt mảnh giấy nhìn Thừa Tuyết nhận được ánh mắt sắc bén của cô. Môi Viên Hy mím chặt, hai người ngầm giao chiến bằng ánh mắt.

-A, Viên Hy chúc mừng sinh nhật cậu.

Bạn của Viên Hy cầm quà đi đến chúc mừng phá tan cuộc chiến của bọn họ

-Em nói chuyện với bạn một lát.

Viên Hy gấp gáp cùng bạn rời đi khỏi.

Thừa Tuyết nhìn Viên Hy rời đi khẽ cong môi.

-Đó là gì vậy?-Nhậm Tử Phàm đứng bên cạnh cô hỏi

-Không, một món quà nhỏ cho Viên Hy. Mong là em ấy sẽ thích.

Không khí đột nhiên im lặng, có lẽ là vì chuyện hôm đó nên giữa bọn họ vẫn còn e ngại. Mãi một lúc anh mới lên tiếng: "Hình như em gầy đi."

-Con gái giữ dáng ấy mà.-cô cười cười đáp

-Giữ dáng gì chứ? Anh không thích phụ nữ gầy.

-Một lát anh có thể ra ngoài hành lang không? Em có chuyện muốn nói với anh.-cô nói sang chuyện khác

-Chuyện gì mà không thể nói ở đây?-Nhậm Tử Phàm ghé sát tai cô mờ ám hỏi

-Anh đàng hoàng chút đi.-cô đẩy anh ra trừng mắt

-Được rồi, nói anh đi có chuyện gì mà phải ra ngoài.

-Cho anh biết một sự thật một chuyện cũng như nhìn rõ bộ mặt của một người.-nói đến đây hai tay cô nắm chặt

-Em nói vậy là ý gì?-anh nhíu mày

Cô nói cái gì mà biết sự thật? Cái gì mà nhìn rõ bộ mặt của một người?

Thừa Tuyết mỉm cười với anh, hôm nay cô cần cho anh biết, người em gái trong mắt anh luôn là một thiên thần tốt bụng lương thiện là như thế nào? Người mà anh hết mực yêu thương đã hại bọn họ ra sao? Nỗi đau mà bọn họ phải chịu, hôm nay cô sẽ trả một lượt.



Hành lang yên tĩnh, ánh trăng chiếu ánh sáng nhàn nhạt qua lớp thủy tinh chiếu sáng không gian bên trong.

Tiếng giày cao gót lộp cộp vang lên phá tan không gian yên tĩnh đó, Thừa Tuyết nhẹ nhàng cong môi đi theo phía sau Viên Hy.

Dừng ngay ngã rẽ, Viên Hy quay đầu lại nhìn Thừa Tuyết, tay cầm mảnh giấy lúc nãy cô đưa vò nát quăng vào người cô.

-Chị rốt cục muốn sao đây?

-Cô đọc không hiểu sao?