
lại xuất huyết, bác sĩ ra sức cứu chữa nhưng phẫu thuật thất bại. Mẹ cô tử vong tại chỗ.
Đều là anh. Tất cả là lỗi của anh. Cô nói đúng, cô không dám để bà phẫu thuật vì cô sợ ngay cả một ngày cũng không có để bên bà.
Anh biết cô sẽ hận anh, hận đến tận xương tủy.
Mặt cô tái méc, cố gắng nghĩ đây là lời nói đùa: "Em thật sự giận rồi. Anh không vào em sẽ không nói chuyện với anh."
Không hiểu sao nước mắt cô lại chảy ra.
-Chúng ta quay về thôi, mẹ em mất rồi.
.
Thừa Tuyết sau khi xuống máy bay liền chạy tới bệnh viện. Hai mắt cô đỏ hoe, trên mặt chỉ toàn nước mắt, sự đau khổ lộ rõ trên gương mặt.
Cô chạy tới phòng phẫu thuật nhìn thấy bác sĩ điều trị cho mẹ mình thì vội chạy đến liên tục hỏi: "Bác sĩ, vì sao mẹ tôi lại mất? Không phải bà sống tốt lắm sao?"
-Cô Tô, cô hãy bình tĩnh.
Bác sĩ trước tiên cần cô giữ bình tĩnh lại sợ là nói ra sẽ làm cô kích động, đợi cô có thể giữ bình tĩnh mới đưa cô vào trong phòng phẫu thuật.
Trên bàn mổ một thi thể được trùm khăn trắng, trước mắt cô tối đen, tay chân run rẩy đi lại gần.
Nước mắt không ngừng chảy ra, chân mềm nhũn có thể té ngã vất cứ lúc nào.
Cô đưa tay run rẩy của mình cầm miếng vải trắng từ từ kéo xuống.
Nhìn thấy bà Phương thân thể lạnh ngắt mặt mày trắng bệch nằm trên màn mổ, mọi thứ xung quanh đều như quay cuồng, cô khóc nức nở dùng tay lay bà.
-Mẹ, mẹ tỉnh lại đi... mẹ
Tiếng gọi như cào xé tâm người.
-Mẹ, con là Tuyết, mẹ mau tỉnh lại. Con sẽ dẫn mẹ về nhà.
Nhưng mà dù cô gọi bao nhiêu lần, mẹ cô vẫn nằm im bất động, cả người lạnh như băng, tim không còn nhịp đập.
Nhậm Tử Phàm ở phía sau cô đi lên vịn lấy cô, hai vai cô run rẩy, anh có thể cảm nhận được.
-Ca phẫu thuật mẹ cô xảy ra vấn đề nên thất bại. Bà tử vong tại chỗ.
Cô ngẩn người, cả người tê dại.
Phẫu thuật?
Cô ngước mặt nhìn anh dưới màn sương dày.
-Xin lỗi.
Cô nghe được hai từ này do anh nói ra thì liên tục lắc đầu đẩy anh ra bản thân lùi về sau.
-Anh nói không phải anh làm đi, làm ơn hãy nói như vậy đi. Em tin anh, chỉ cần anh nói không phải anh thôi.
Cô nức nở cầu xin anh.
-Xin lỗi, là anh nợ em.
-Sao lại là anh? Sao anh lại làm như vậy? Anh không phải, anh không phải...
Cô chỉ vừa có ba ngày hạnh phúc tại sao lại phá nó đi chứ? Cô còn muốn mỗi ngày gặp mặt anh, sáng thức dậy sẽ nhìn thấy anh, tối đi ngủ được anh ôm lấy. Cô còn có rất nhiều điều muốn làm cùng anh, vì sao lại phá vỡ nó đi?
-Anh không nghĩ lại... xin lỗi em.
-Nhậm Tử Phàm, anh cút đi. Tôi không muốn gặp anh.
Cô la hét um sùm, điên loạn nhào tới vung tay đánh anh.
Anh đứng yên cứ để cô đánh mình. Anh sớm biết cô sẽ hận anh.
Thì ra vốn không có chuyện xây resort gì cả, trong ba ngày này là anh suy tính chuyện phẫu thuật xảy ra trúc trắc mới đối xử với cô tốt như vậy.
Vậy thì lời anh nói có bao câu là thật? Hay là đều do anh nói dối ra, còn cô lại như con ngốc diễn cùng.
Trước mắt mờ đi, Thừa Tuyết vì không chịu nổi nữa mà ngất đi.
Anh đỡ vội cô, sau đó lặp tức gọi bác sĩ.
.
Thừa Tuyết tỉnh dậy trong đêm, ngoài trời mưa rất to ảm đạm vô cùng.
Trước mặt mờ mịt, đưa tay lên mới phát hiện mắt của mình đã không còn nhìn không rõ bất cứ vật gì.
Có lẽ do khóc nhiều nên mắt bị tổn thương, cô nhắm mắt nhẹ nhàng dựa vào tường hồi tưởng lúc cô cùng mẹ bên nhau.
Cô chỉ còn người thân là bà vì cái gì lại bắt bà đi.
Đau lòng hơn chính là người gây ra mọi việc lại là Nhậm Tử Phàm.
Bây giờ nghĩ lại những câu nói khó hiểu kia của anh, cô mới nhận ra tất cả đều được anh sắp đặt sẵn.
-Thừa Tuyết.
Nghe thấy giọng nói này bên tai, Thừa Tuyết mở mắt, nheo lại nhìn người vừa bước vào.
-Anh đi ra.
Cô hung hăng quơ tay cầm gối lên quăng ra cửa.
-Anh biết em sẽ không tha thứ cho anh, nhưng mà để anh chăm sóc em, được chứ?
-Tôi không cần. Anh đi ra, đi ra.
Cô loạng choạng đứng lên, nheo mắt đi lại chỗ anh đẩy anh ra cửa.
-Thừa Tuyết...
-Cút.
Cô bặm môi dùng hết sức đẩy anh ra cửa, sau đó đóng mạnh khóa trái. Lưng dựa vào cửa từ từ trượt xuống dưới đất.
Đưa tay lên trước mặt, hai tay cô mờ mờ hiện ra, Thừa Tuyết thu tay lại ôm ngực khóc đến thương tâm.
Mẹ của cô rời bỏ cô, anh phản bội cô, ngay cả mắt của cô cũng không nhìn rõ gì nữa. Cô biết làm sao?
-Trình Ngụy...
Cô thốt ra hai từ này, vội mò đến túi đồ lục lấy điện thoại ra.
Cô khó khăn lắm mới lần ra số của anh, vội nhấn gọi.
-Trình Ngụy.
Giọng cô nức nở khi anh nghe máy. Cô bảo anh tới bệnh viện đón mình anh liền không suy nghĩ nói đợi anh.
.
Nhậm Tử Phàm khi thấy Trình Ngụy đến định vào phòng Thừa Tuyết thì chặn lại.
-Thừa Tuy