80s toys - Atari. I still have
Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327774

Bình chọn: 9.5.00/10/777 lượt.

Tôi mong, anh sẽ giữ lời.

Thừa Tuyết bỏ lại câu đó cũng lẳng lặng quay đầu quải ba lô bước ra khỏi phòng họp, bàn tay nhỏ bé nắm chặt chiếc chìa khóa, run rẩy sợ hãi.

Thừa Tuyết ra khỏi phòng họp, cả người đã không ngừng run sợ, lòng bàn tay bị mồ hôi làm ẩm ướt, ánh mắt như chết lặng. Tự do của cô, rồi sẽ không còn.

Nhậm Tử Phàm đứng cạnh bàn họp bàn tay gõ vài nhịp lên đó, gương mặt đẹp đến mê hoặc lòng người nhưng lại hung ác đến đáng sợ.

Đây, chỉ là bắt đầu. Anh vẫn còn rất nhiều thứ dành cho cô.

-Tô Thừa Tuyết...

. . .

Thừa Tuyết rời khỏi Khởi Lạc liền bắt taxi rời đi, ở đây quá ngột ngạt, làm cô rất bức bách khó chịu, gần như ngạt thở. Cô không biết quyết định đó của cô là đúng hay sai, nhưng mà cô không có lựa chọn, mọi chuyện đều là muốn dồn ép cô cả.

-Tiểu thư, cô đi đâu?-bác tài hỏi cô

-Đến... công viên Rosso đi.-Thừa Tuyết ngập ngừng một lát

Rosso lấy theo tiếng Ý, nghĩa là đỏ. Công viên Rosso hay gọi là công viên đỏ, bởi vì nơi này được bao phủ bởi một màu đỏ rực rỡ của lá phong đỏ, cả công viên đỏ rực như một ngọn lửa nhất là vào mùa thu. Lá phong đỏ được trồng khắp nơi ở công viên Rosso, Thừa Tuyết rất thích đến đây, mỗi lần đến đều cùng Khiêm Lạc nắm tay nhau bước qua Vòm Lá Phong.

Hai bên từng cây phong xòe ra tán lá cùng những chiếc lá đỏ rực rồi "chụm đầu" vào nhau tạo ra một vòng cung nối dài ở giữa là con đường lát gạch thẳng tấp, thích hợp dành cho những cặp tình nhân dắt tay nhau bước qua Vòm Lá Phong.

Thừa Tuyết bước vào con đường Vòm Lá Phong, hai bên là hai hàng cây phong nối dài như vô tận, bây giờ vẫn chưa vào thu nên lá vẫn chưa chuyển đỏ, mà đang có màu xanh vàng, nhưng cũng rất đẹp mắt và rực rỡ.

Năm năm trước, có ai đó nói với cô rằng nếu được đứng giữa rừng phong đỏ, những muộn phiền theo gió cũng bay đi. Đơn giản chỉ là nhặt một chiếc lá phong ép vào trang vở... Hay khi nhìn thấy những tia nắng ngày mới sau chiếc lá phong dưới ánh mặt trời.

Dù ý nghĩa của nó có thật đến đâu, thì tất cả chỉ muốn nói lên một điều: "Mỗi con người chỉ có một trái tim, chỉ có một cuộc đời , ngoài hít thở để sống, làm lụng để tồn tại, ai cũng mong được sống là chính mình, được mỉm cười để xua tan muộn phiền. Được chạm tay vào cánh cửa yêu thương và hạnh phúc."

Hai mắt Thừa Tuyết đỏ hoe nhìn lá phong đang rơi xuống mặt đất, giọng nói của Khiêm Lạc văng vẳng bên tai cô, thật dịu dàng, thật ấm áp.

Khiêm Lạc, anh có trách em khi em dễ dàng đồng ý đổi sự tự do của mình cho Nhậm Tử Phàm không? Chắc anh giận em lắm nhỉ? Anh giận em lắm... nhưng mà em thật sự không đấu lại anh ta... không có anh bên cạnh, em trở nên rất yếu đuối, phải chi lúc này có anh bên cạnh em, để em dựa vào vai anh cho em biết em còn có anh làm điểm tựa thì hay biết mấy.

Thừa Tuyết ngồi xuống hàng ghế gần đó, cô nhớ lúc đó cô tựa đầu vào vai anh, thật an toàn, thật tin tưởng vào bờ vai vững vàng kia sẽ bảo vệ cô thật tốt. Anh còn ôn hòa xoa đầu cô bảo rằng bờ vai của anh, mãi mãi dành cho cô tựa vào.

Nhưng mà bây giờ, cô muốn tựa vào, lại không có.

-Khiêm Lạc... anh lừa em...

Lúc Khiêm Lạc ra đi, cô thật sự rất đau khổ, đau đến tâm can như bị cào xé, mặc cô gọi anh thế nào, anh cũng không tỉnh dậy, một lời tạm biệt cũng chưa nói cho cô nghe.

Thừa Tuyết ụp mặt vào lòng bàn tay của mình, nước mắt cứ như vậy mà tuôn ra khỏi hốc mắt, lâu lắm rồi cô mới khóc, muốn hôm nay khóc cho hết nỗi đau khổ được che giấu năm năm qua, từ hôm nay sẽ không rơi nước mắt nữa.

Con người Nhậm Tử Phàm, cô không thể yếu đuối trước mặt anh, chỉ có thể mạnh mẽ kiên cường chống chọi, nếu không anh ta sẽ xem thường cô.



Chương 5: Ma quỷ.

Thân thể của cô thật dơ bẩn.

- - -

Thừa Tuyết đến biệt thự của Mộc Ngân, mắt cũng bớt đỏ hơn, chị Tiêu bảo từ sáng đến giờ Mộc Ngân chưa ăn gì hết, Thừa Tuyết liền xắn tay áo vào bếp nấu một ít cháo thịt bằm cho Mộc Ngân ăn.

Thừa Tuyết bưng chén cháo đã nấu chín lên phòng Mộc Ngân, gõ cửa ba tiếng, bên trong nhanh chóng truyền đến tiếng la lớn: "Em không ăn."

-Mộc Ngân, là mình.-Thừa Tuyết nhỏ giọng nói

-Cô đến làm gì? Muốn cười nhạo tôi sao? Cô về đi.-giọng Mộc Ngân tràn đầy tức giận

-Cậu đừng như vậy, mình có nấu cháo, cậu ăn một ít đi, mọi chuyện đã ổn thõa cả rồi.

-Ổn thõa? Mọi người đều biết tôi chơi bạch phiến còn ai kêu tôi đóng phim cho họ? Còn ai hâm mộ tôi?

-Mộc Ngân, tin mình... một lát thôi mọi chuyện sẽ đâu lại vào đó cho nên cậu ăn một ít cháo đi.

-Cô nói thật chứ?

-Là thật. Cậu mở cửa ra ăn một ít cháo đi.

Bên trong không có tiếng đáp lại, nhưng Thừa Tuyết nghe được tiếng bước chân ngập ngừng của Mộc Ngân vang ra, cô hơi cong môi một chút, tâm tình cũng nhẹ nhõm đi.

Mộc Ngân mở cửa ra trên người khoác một chiếc váy trắng mặc ở nhà dài đến chân, khuôn mặt phờ phạt, đầy bất lực.

-C