XtGem Forum catalog
Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210065

Bình chọn: 8.00/10/1006 lượt.

c giáo huấn xong ngoan ngoãn ăn nốt phần ăn của mình.

Thật ra cô biết giữa cô và anh đang từ từ nảy sinh loại tình cảm không nên có, cô cũng không muốn cố chấp nhưng mà không phải chỉ có lần này, anh đều dùng những lời nói hành động làm cô... ngộ nhận.

Nếu tất cả đều là ngộ nhận vậy thì cô phải làm sao đây?

-Tôi đi làm.

Thừa Tuyết đặt đũa xuống đẩy ghế đứng lên.

-Có cần tôi đưa em đi không?

-Không cần, dù sao tôi vẫn còn muốn sống trong công ty.

Nếu anh mà đưa cô đến công ty thì đảm bảo một trăm phần trăm mạng của cô rất khó bảo toàn với nhân viên nữa a.

Nhậm Tử Phàm cũng không giữ cô lại để cô đi, tay để trên bàn gõ nhẹ.

Anh không biết mình đang làm gì chỉ biết cảm thấy rất thích thú.

Cô cũng giống như một quyển sách, đừng mong chỉ đọc một ngày đã hiểu.

Thừa Tuyết đến công ty làm, khuôn mặt hồng hào ai cũng nhận ra được, đứng trước thang máy nhấn tầng ba mươi.

Bên cạnh có người đứng, Thừa Tuyết không để ý là ai, đợi thang máy xuống.

-Mặt mày càng đẹp ra nhỉ?

Thừa Tuyết giật mình, nhìn thấy là Kim Mễ.

Cô không biết mình đắc tội gì ở cô ta mà cô ta lại xem cô như cái gai trong mắt? Có may là do Nhậm Tử Phàm.

-Cảm ơn.

Cho dù cô ta ám chỉ điều gì cô đều không quan tâm.

Phụ nữ một khi đã đố kị, lời lẽ gì, việc làm thế nào cũng đều làm được. Huống chi Kim Mễ sớm xem cô là cái gai trong mắt.

-Hừ, đồ phụ nữ đê tiện.

Kim Mễ khinh bỉ liếc cô đúng lúc thang máy mở thì vào trong.

Thừa Tuyết ngây người đi vài giây phút, đợi người bên trong ra hết thì đi vào. Lặp tức nhấn một con số.

-Cô nói như vậy là ý gì?

Cô ta dựa vào gì mà nói cô đê tiện? Bản thân cô cũng còn không biết vì sao lại đụng trúng cô ta nữa là.

-Tôi nói sai sao? Cô nghĩ mình leo lên giường của tổng tài được thì lên mặt sao?-Kim Mễ khoanh tay trước ngực, ánh mắt đầy sự khinh bỉ

-Xin cô tự trọng. Không phải ai cũng như cô nghĩ.

Cô ta dựa vào đâu mà nói cô như vậy? Bọn họ mặc dù có quan hệ không được đường hoàng công khai với mọi người nhưng cô tuyệt không để chuyện đó xảy ra.

-Như tôi nghĩ? Vậy ra là tôi hiểu lầm cô sao? Giả vờ thanh cao gì chứ? Chẳng phải đều là vì tiền sao?

Thừa Tuyết mặt mày tái méc, hai tay nắm lại móng tay ghim vào da thịt, đau nhưng không hề có cảm giác.

-Người phụ nữ bên cạnh tổng tài tôi đều đã tiếp xúc qua, người nào mà không vì tiền của ngài ấy. Cô chẳng qua xinh đẹp hơn bọn họ cũng biết cách lấy lòng nên ngài ấy mới giữ cô ở bên cạnh lâu như vậy. Đến khi chán rồi thì cô sẽ bị quẳng đi ngay thôi.-Kim Mễ nhếch môi, tay đưa lên nâng lọn tóc mình

-Cô...

Thừa Tuyết trừng mắt bặm môi, tay run rẩy.

-Tức giận sao? Đừng như vậy, tức giận sẽ xấu lắm nha, cô còn dùng mặt này để kiếm tiền mà.-Kim Mễ làm ra vẻ lo lắng sau đó cười một tràng hả hê

-Cô đừng có quá đáng.

Mặt cô nửa đen nửa đỏ, tay nắm lại càng chặt kìm chế tức giận trong người lại.

-Muốn đánh tôi sao? Đánh đi.-Kim Mễ nhìn thấy tay cô nắm lại thì nhếch mép cười khiêu khích

-Cô…

Cô căm ghét bản thân mình hơn ai hết, lại không thể giơ cao tay lên tát thẳng vào mặt cô ta, chỉ đứng đó cho người ta sỉ vả.

-Yếu đuối như cô thì làm sao tổng tài yêu được?

_Bốp

Thừa Tuyết mở to mắt ôm một bên má mình, đại não giống như ngưng hoạt động. Mọi thứ như quay cuồng, bên má bỏng rát mà cô uất ức giống như sắp khóc.

-Xem như đây là dạy cho cô biết, sau này đừng hiền như vậy.

Kim Mễ nói xong cười đầy thỏa mãn, thang máy vừa lúc mở cửa Kim Mễ bước ra khỏi.

Thừa Tuyết giống như đứa trẻ, ủy khuất sắp phát khóc.

Thang máy đóng cửa lại, chỉ có mình cô bên trong, bỗng chốc cô đơn lạ thường.

Cái tát lúc nãy của Kim Mễ hoàn toàn thức tỉnh cô, cô ta nói phải bọn họ vốn ngay từ đầu đã là không nên, họa may chính là không nên gặp nhau.

Anh là Nhậm Tử Phàm, cô là Tô Thừa Tuyết. Hai người bọn họ quá khác biệt, đã định sẵn không có kết quả.

Hốc mắt cay xè, nhưng không có giọt nước mắt chảy ra.

Vuốt lại tóc mình, sửa sang lại bản thân, lấy lại vẻ mặt hồng hào như không có chuyện gì bước ra khỏi thang máy.

Thừa Tuyết đứng trước phòng Hoa Lạc lấy lại vẻ mặt vui vẻ như ban đầu, nở nụ cười cực sáng lạn đi vào trong.

-Chào mọi người.

-Thừa Tuyết cậu đi làm lại rồi.-Diệc Thuần rất vui mừng khi thấy cô

-Phải.

Thừa Tuyết nở nụ cười đi đến bàn của mình ngồi vào.

-Hay là tối nay chúng ta đi bar chơi đi, xem như chào mừng cậu quay về.-Diệc Thuần đề xuất

-Cũng được.

Diệc Thuần hỏi qua từng người đa số đều đồng ý sẽ đi, nếu không phải Diệc Thuần nói có cả Hướng Luật thì cô sớm quên mất sự tồn tại của anh.

Có thể do cô không có ấn tượng hoặc là trước nay cô đều không quan tâm đến anh.

Bắt đầu ngày làm việc mới Thừa Tuy