
là lúc Kỳ Hinh đã không còn cạnh anh.
Trong bức thư Kỳ Hinh để lại, cuối thư có dòng chữ: "Nếu anh còn yêu em, thì anh hãy nhắm mắt lại và nói yêu em. Em ở nơi này cũng sẽ nhắm mắt lại lắng nghe tiếng anh nói anh yêu em."
Đến ba năm sau, Hiếu Bác cũng tìm được Kỳ Hinh, đôi mắt cô vô hồn không nhìn thấy gì, Hiếu Bác đã là một thương nhân nổi tiếng, liền đưa Kỳ Hinh sang Canada chữa trị, cuối cùng mắt của Kỳ Hinh cũng nhìn thấy, cả hai sống hạnh phúc đến cuối cuộc đời.
Khi viết kịch bản này, trong lòng Thừa Tuyết luôn nghĩ đến Khiêm Lạc, trong cuộc sống cô không thể làm anh sống lại, trong kịch bản, cô có thể đặt mọi tâm tư của mình vào đó, chỉ mong cuối cùng người có duyên lại nên giai ngẫu.
Cô và Khiêm Lạc chỉ trách hữu duyên vô phận.
Thừa Tuyết nhìn Hướng Luật và Mộc Ngân chuyên tâm đóng phim, dường như hình ảnh của Hiếu Bác và Kỳ Hinh hiện hữu trên người của cả hai. Lòng Thừa Tuyết đột nhiên thanh thản lạ thường. Tình yêu của Hiếu Bác và Kỳ Hinh thật đáng làm người khác hâm mộ.
...
Nam nhân đặt một tay trên chiếc bàn làm việc, bàn tay khẽ gõ vài nhịp, ánh mắt sắc bén nhìn người con trai trước mặt mình.
-Thiếu chủ, hàng của chúng ta sang Las Vegas đều trở thành vô dụng.
Người này chính là Mặc Hàng, hắn thân hình cao lớn được bao bởi bộ đồ đen, khoác chiếc áo khoác bằng da, ánh mắt cũng sắc lạnh, trong ánh mắt có thể nhìn thấy sự tàn nhẫn cùng nguy hiểm hơn Mặc Phong.
Mặc Hàng không như Mặc Phong quản về thương trường, mà hắn quản về hắc đạo, nên không thể lúc nào cũng có vẻ mặt thoải mái như Mặc Phong, khuôn mặt lạnh như băng, mà ra tay cũng phải quyết đoán. Nếu không, đừng nói thiếu chủ, cả hắn cũng sẽ không sống nổi trong thế lực nguy hiểm này.
Tay gõ trên bàn của Nhậm Tử Phàm dừng lại, dường như đang suy tính gì đó, sau đó môi mỏng hôi giương lên: "Ngươi tạm thời dừng cung cấp hàng sang Las Vegas, ở đây ta còn có việc cần ngươi làm."
Dù sao thì bên Las Vegas, Nhị thiếu kia cũng đã luôn đối đầu với Nhậm Tử Phàm, anh cũng không rãnh rỗi mà cứ hao tổn trí lực để chơi trò chơi nhàm chán này với Nhị thiếu, anh còn có việc còn thú vị hơn.
-Thuộc hạ biết rồi, thiếu chủ có gì căn dặn?
-Ta nghe nói bên phía Hàn gia vừa mua một lượng Morphine* thông báo cho cục cảnh sát về kho hàng của chúng.
-Vâng.
Người đứng đầu Hàn gia là Hàn Đông, ông là một người có địa vị trong hắc đạo, có tiếng nói không kém, đa số ai cũng kính nể Hàn Đông, mà Hàn Đông sớm muốn cháu trai mình là Hàn Bân lên làm lão đại hắc đạo tức vị trí của Nhậm Tử Phàm hiện nay.
Nhậm Tử Phàm sớm nhận ra ý đồ của Hàn Đông song lại chưa có cơ hội diệt trừ, lần này Hàn gia nhập Morphine số lượng lớn để cảnh sát bắt được chắc chắn tiêu hao số tiền lớn chưa tính còn bị cảnh sát giam giữ.
Nếu quả thật Hàn Đông bị bắt vào tù, đương nhiên trong tù có người của Nhậm Tử Phàm, chắc chắn ông không thể sống sót.
Con người Nhậm Tử Phàm ngoài có thù nhất trả, có oán nhất báo ra, còn là ai chướng mắt cản đường thì Nhậm Tử Phàm không ngại trừ khử trước.
( Morphine* là một thuốc giảm đau gây nghiện như thuốc phiện).
Chương 3: Lời tuyên bố của ma quỷ.
Thứ tôi muốn chính là mạng sống của cô.
- - -
Cảnh quay đầu tiên diễn ra khá thuận lợi, Hướng Luật giống như có tài diễn xuất trời phú mà Mộc Ngân diễn rất đạt, tính cách của Kỳ Hinh được Mộc Ngân diễn rất giống.
Xế chiều, tập hai cảnh mười lăm cũng diễn xong, Mộc Ngân cùng Hướng Luật đi thay trang phục, Thừa Tuyết mua nước mời đạo diễn cùng mấy người phụ giúp, miệng không ngừng nói cảm ơn.
Khi thấy Hướng Luật và Mộc Ngân đã thay đồ xong, Thừa Tuyết đưa nước đến trước mặt cả hai, Hướng Luật vui vẻ nhận lấy còn Mộc Ngân thì liếc nhìn chai nước một cái, rồi bước ngang qua người Thừa Tuyết.
-Chị Tiêu, em mệt rồi, chúng ta về thôi.-Mộc Ngân cầm túi xách hiệu lên, đeo chiếc kính râm vào nói
-Ừ. Chào mọi người, chúng tôi về trước, Thừa Tuyết chị về nhé.-chị Tiêu nói xong liền đuổi theo Mộc Ngân
Thừa Tuyết cười với chị Tiêu một cái, sau đó gục đầu môi chỉ hơi mân lên một chút, hai tay cầm chặt chai nước suối. Mộc Ngân đồng ý đóng bộ phim này, Thừa Tuyết cứ nghĩ cô và Mộc Ngân sẽ rút ngắn khoảng cách, nhưng mà thái độ của Mộc Ngân vẫn cứ như thế.
-Thừa Tuyết, Mộc Ngân không thích em sao?
Hướng Luật luôn cảm thấy Mộc Ngân có ác cảm với Thừa Tuyết, là dạng hận thù không dễ nguôi ngoay.
Thừa Tuyết chỉ cười không đáp lời.
Hướng Luật cũng không cưỡng ép nhiều, nhanh chóng nói sang chuyện khác.
-Cũng trễ rồi, em đói bụng chưa? Anh dẫn em đi ăn.
-Em về nhà có thể tự ăn.-Thừa Tuyết từ chối
-Em ở nhà chỉ có một mình, ăn uống chắc chắn là mì gối. Như vậy sức