Sao Song Ngư

Sao Song Ngư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323140

Bình chọn: 8.5.00/10/314 lượt.

i cùng hơi miễn cưỡng nói: “Nhìn cũng được.”

Cô không tin nổi vào hai mắt và lỗ tai của mình.

“Vậy…ngày mai anh sẽ mặc cái này đi tham dự buổi họp báo chứ?”

“Buổi họp báo?” Anh nhìn cô.

“Tối mai có buổi họp báo, bọn họ nói ảnh quảng cáo của anh rất được cho nên mời anh tới.”

“À.” Gương mặt anh không chút thay đổi mà trả lời.

Anh như vậy…xem như đồng ý rồi?

Buổi tối bọn họ tìm Michelle chơi mạt chược, cô ta đã có mấy người bạn ở trong phòng tán gẫu. Bạn bè của cô ta phần lớn xinh đẹp hào phóng, nhìn thấy người lạ cũng không ngại ngùng, trông thấy bọn họ cũng không có ý lảng tránh.

“Gần đây không thấy hai người.” Michelle cắn trái nho, ngồi xếp bằng trên ghế, cũng không bảo bọn họ ngồi.

“Thiếu gia bị bệnh.”

“Hại tôi lúc nào cũng ba thiếu một.” Giọng điệu của cô ta có chút ý nén giận, nhưng lại nói ra một cách thờ ơ.

“Michelle, người kia là bạn mới của cô à. Rất handsome đó.” Mấy cô nàng tân thời ngồi trên sofa phòng khách, trong đó có một người nhìn có vẻ trẻ nhất nói tiếng Quảng Đông, bộ dạng rất giống một ngôi sao nào đó tại Hồng Kông.

“Ở lầu trên ấy mà.” Michelle vừa ăn vừa nói không rõ ràng.

Cô gái kia cười với Gia Hòa, tuy rằng lời nói lớn mật, nhưng thái độ rất thẳng thắn thành khẩn.

“Tôi đi đây.” Hai cô gái ngồi trên sofa đứng dậy.

“Này, để lại một người, ba thiếu một chơi chẳng vui chút nào.”

“Cicy, ở lại.” Một cô gái trong đó tao nhã nói, vừa nháy mắt với cô gái trẻ tuổi nhất.

Cicy rất tự nhiên gật đầu.

Hai người bạn kia đi rồi, Michelle xoay người dọn bàn mạt chược ra.

“Tự tìm. Ngại quá.” Thiếu gia đắc ý ngả bài.

“Có lầm không thế,” Cicy kêu to, cô ta nói tiếng Quảng Đông như người Đài Loan tới, “Lần nào anh ta cũng thắng, tôi không chơi nữa.”

“Không cần hâm mộ, người ta nói tình trường thất ý thì đổ trường mới đắc ý, tôi tình nguyện tình trường đắc ý.” Michelle nói như minh chứng lời cổ xưa.

Thiếu gia tức giận đáp lễ cô ta: “Hoá ra cô cũng biết đoán số mệnh sao?”

“Nghề nghiệp trước kia của tôi là thầy phong thủy đấy.” Michelle đắc ý.

“Nhìn cô thì biết, vì phong thủy của mình không tốt nên mới chuyển làm thợ trang điểm.”

Michelle trừng anh: “Thằng nhãi này cậu nói gì hả.”

Gia Hòa sửng sốt mà đẩy bài tốt ra giữa bàn: “Michelle, thì ra tiếng phổ thông của cô rất tốt.”

Cô ta vừa ném con xúc xắc vừa đắc ý trả lời: “Đến một chỗ mới, quan trọng nhất là học tiếng mắng chửi của nơi đó, như vậy mới không chịu thiệt.”

Thiếu gia mặt không thay đổi biểu cảm, đột nhiên nói: “Vừa rồi là thằng nhãi thắng, đưa xúc xắc đây.”

Hôm sau thiếu gia thật sự mặc chiếc áo hôm qua Gia Hòa mang về, tuy rằng vẻ mặt như là người chết, nhưng đã khiến Gia Hòa hết sức hài lòng.

Trong hội trường khắp nơi đều là nhân viên bận rộn làm việc, cuối hành lang là phòng thay quần áo và buồng hoá trang tạm thời dựng lên. Bên tổ chức dặn dò từ sớm, thiếu gia chỉ cần ngồi trên sân khấu, tuỳ ý phóng viên chụp một vài tấm ảnh là được.

“Đơn giản như vậy.” Ngồi trên sân khấu, thiếu gia nhẹ giọng hỏi Gia Hòa ở bên cạnh.

Cô hiểu rõ cười cười, sau đó nói: “Bởi vì không trả tiền mà…”

Anh trừng to mắt, không phải anh thích tiền, mà là cô luôn không làm việc chịu thiệt, lần này sao lại chịu làm việc không trả tiền mà giúp người ta.

“Tôi bây giờ không giống trước kia nữa.” Cô còn nhớ những lời này trước khi Thượng Hải Paul đã nói với cô. Thực ra lúc ấy công ty hoàn toàn có lý do hủy hợp đồng với thiếu gia, nhưng cuối cùng vẫn là Paul bảo vệ anh trước mặt ông chủ. Bắt đầu từ lúc đó, Gia Hòa mới dần cảm thấy Paul cũng không bợ đỡ như ngoài mặt.

“Thế…” Anh sờ mũi, “Cô đặc biệt mua áo mới cho tôi, như vậy rất chịu thiệt….”

Cô giúp anh xoay ra nhãn hiệu: “Không chịu thiệt —— là bọn họ đưa, không phải tôi mua.”

Thiếu gia trừng cô, dáng vẻ như là rất tức giận.

“Làm sao…” Cô kinh ngạc hỏi, mình không nói bậy mà.

Anh lắc đầu, xoay mặt nhìn phía trước, giống như sinh hờn dỗi.

Tiếp theo thiếu gia đều để mặt lạnh trong cả buổi họp báo.

Trên đường trở về anh cũng không nói tiếng nào, Gia Hòa là người thích yên lặng, nên cũng tuỳ anh.

Hai người cứ thế mà “chiến tranh lạnh” hai ngày.

Tối nay Gia Hòa lại nhận được điện thoại của Bảo Thục từ Hồng Kông gọi tới.

“Tớ làm ngày làm đêm, làm đến chết luôn.”

Gia Hòa vô từ cười to mấy tiếng: “Đừng nói thế. Bị người ta nghe được còn tưởng rằng cậu làm nghề gì đó…”

“Đã 43 tiếng tớ chưa được chợp mắt.”

“Vậy còn gọi cho tớ, mau ngủ đi.”

“Không ngủ được nên mới tìm cậu tâm sự.”

“Case mới?”

“Đúng vậy, tớ ghét nhất làm nhãn hiệu sản phẩm, nhất là nhãn hiệu Nhật Bản. Gã người chết kia tự mình muốn đi làm case lớn, vứt tớ ở đây làm việc này.”

Gã người chết trong miệng Bảo Thục nhất định


Teya Salat