
thấy gã đó phải là người tệ hại đến thế nào thì mới khiến tôi
cảm thấy mình như gặp phải ác mộng thế.
-Tệ thế sao còn thích?
Cậu ta đã bực hơn nhưng vẫn cố kiềm chế.
-Thì thế mới nói tôi ngu.
-Cậu còn tỏ ra thiếu tôn trọng tôi như thế này thì đừng có trách đấy.
Cuối cùg thì vẫn phải trở mặt khó chịu.
Nói thế nào thì Vân My cũng là một người ko đơn giản và dễ chơi, dù có bị nắm
thóp thì vẫn giữ được phong độ, chỉ là đôi lúc ko được tốt chút thôi.
Vừa xuống xe đã bắt gặp Hà Gia Bảo.
Cậu ta nói nhỏ vô tai của Vân My.
-Phải xử gọn thằng nhóc này đã nhỉ?
Vân My lập tức đáp trả lại bằng một ánh mắt viên đạn.
-Cậu quên cam kết của tôi và cậu rồi sao? Đừng có động đến Hà Gia Bảo cũg như
chuyện liên quan đến hai người chúng tôi.
-Hai người chúng tôi? Cậu cũng quên là cậu đang thích tôi rồi à?
-Thích cậu thì chẳng liên quan gì đến việc này hết. Thích cậu ko có nghĩa tôi
có thể làm mọi kể cả việc làm tổn thương người khác.
-Coi kìa, đang bảo vệ cho thằng nhóc đó rõ ràng. Cậu nên nhớ, tôi rất ghét bị
biến thành con cá trong một tay của cậu và thằng nhóc Hà Gia Bảo là con cá trong
tay còn lại.
-Đấy là việc của cậu.
-Cậu cứ thử làm cái trò trăng hoa đó coi.
Giờ cậu ta đã hiểu thế nào là trăng hoa rồi chăng? Nhưng ai lại dùng từ trăng
hoa với con gái chứ? =_=
-Nói câu này có vẻ như cậu đang thiếu tin tưởng vô bản thân mình.
-Gì chứ?
Cậu ta vừa mới thấy tò mò với câu nói của Vân My thì Hà Gia Bảo đến đẩy cậu
ta sang một bên.
-Chị Vân My.
Cậu ta thấy khá bức bách với kiểu hành động này.
-Này thằng nhóc…
-Chúng ta đi thôi!
Đến lượt Vân My ko coi lời nói của cậu ta ra gì.
Cả hai bỏ đi trước để một mình cậu ta bị bỏ rơi trước cổng. Thật là được một
pha mất mặt chơi.
Vân My và Gia Bảo vừa mới bắt tay ngầm với nhau hạ nhục cậu ta giữa đường
giữa chợ thì bây giờ lại bắt đầu trở nên căng thẳng.
Gia Bảo quyết định bỏ qua tất cả nhữg khúc mắc hiện tại của mình và những
hiểu lầm mà mọi người trong trường tự nhiên dàn dựng lên.
-Em sẽ coi như ko biết gì cả.
-Biết gì?
-Những lời mọi người trong trường nói.
Dường như đã hiểu ý định của Gia Bảo nhưng Vân My ko nói gì cả.
-Em sẽ tin vào chị.
-Trên đời này chẳng có ai đág tin ngoài bản thân mình cả, em lấy cái gì để
tin ở chị?
-Tin vào người mình thích có gì là sai đâu chứ?
-Đồ ngốc, những kẻ ngốc chỉ thiệt thòi mà thôi.
Một câu lạnh toát cả sống lưng để lại rồi bỏ đi.
-Những kẻ ngốc chỉ thiệt thòi mà thôi.
Cậu ta vỗ vai Gia Bảo rồi cũng nói y chang giọng điệu như thế để trêu tức cậu
ấy. Đúng là thừa nước đục thả câu. Nhưng chính vì có cậu ta câu chuyện này mới
trở nên thú vị đấy chứ nhỉ?
Gia Bảo cứ đứng yên giữa sân trường nhìn theo Vân My và Hoàng Nam Nam đang đi
cùng nhau. Những cảm giác hỗn độn lại xâm chiếm.
“Bọn họ sẽ ko có gì cả, sao mày cứ phải phức tạp hoá vấn đề lên làm gì? Những
người ngốc sẽ chịu thiệt thòi, nhưng nhất định họ sẽ ko chịu đau khổ.”
Có lẽ là thế.
Còn hai người kia đi cùng nhau thế thôi chứ thực chất cãi nhau ầm thầm
lắm.
-Ê, con mèo!
-Cái gì khăn quàng cổ?
-Ngoan ngoãn một chút đi! >”
-Ủa, trán cậu bị sao vậy, Vân My?
Một người bạn lên tiếng hỏi thăm khi nhìn thấy tình trạng của trán cô ấy.
-Cái này…giống như một biểu hiện của bạo lực gia đình.
-Sao?
Cô ấy hơi kinh ngạc với cách phán đoán tình hình của một người bạn khác.
Mấy người bạn này thật là hài hước ấy nhỉ? ^-^
-Thật điên rồ, bạo lực gia đình nghĩa là gì chứ?
Cậu ta cằn nhằn.
-Cậu ko biết bạo lực gia đình là gì sao?
Mọi người ồ lên. Cậu ta đang tính đính chính lại thông tin sai lệch trầm
trọng đó thì cậu bạn nói về bạo lực gia đình đã nói luôn.
-Bạo lực gia đình là những sự hành hạ những người thân trong gia đình của một
người nào đó về mặt thể chất…
-Cũng như tinh thần. – Cậu ta cướp lời.
-Đúng rồi.
-Bộ nghĩ tôi ngu sao ko biết cái đó. Tôi muốn hỏi là cậu nghĩ cái quỷ quái gì
mà nói con mèo kia liên quan đến bạo lực gia đình? Có ý gì? Muốn nói tôi là
người hạnh hạ cậu ta chứ gì? Hay là có ý nói tôi và cậu ta là một gia đình.
Cậu bạn kia tròn mắt vẻ thán phục. Cậu ta thấy khó hiểu với kiểu đó, sao lại
là thán phục?
-Cậu nói trúng phóc ý tớ. ^-^
-Cái gì??? >”<
Có phải những người thông minh thường ngây thơ ko nhỉ? Hay giả bộ?
Rõ là ngây thơ nên mới nói “cậu nói trúng phóc ý tớ”. =_=
Cậu ta thấy hết sức khó chịu khi phải nghe thấy mọi người nói cậu ta và Vân
My là một gia đình.
-Ơ nhưng mà…trán Vân My nếu ko phải bị Nam Nam gây ra thì sao lại thế
nhỉ?
-Thì cậu ta bị vấp, bị té, có mấy cái đó thôi mà sao mấy ng