
>
Cậu ta trợn mắt kinh ngạc ko nghĩ rằng Vân My có thể nói như thế.
-Ông nội tôi đâu?
Ko làm gì được nữa nên đành gắt lên.
-Ngài chủ tịch vừa đi đâu đó, nói đến bữa mới có thể về được.
“Đến bữa sao? Ko thể để như thế được. Bằng cách nào đó nhất định phải đuổi
con nhỏ này đi.”
-Uống nước đi!
Nói rồi cô ấy quay đi.
-Đi đâu đấy?
-Đi chuẩn bị bữa trưa, ko lẽ ngồi đợi cậu uống xong còn đem ly đi? Tôi được
chủ tịch nhận về nuôi chứ ko phải mướn về làm oshin cho công tử như cậu.
“Cứ lớn tiếng như thế đi, để coi cậu dùng cách gì có thể ở lại đây?”
-Tôi lên phòng, chừng nào ông nội tôi về thì lên gọi tôi.
Cậu ta nói vọng vô nhà bếp, ko thấy có tiếng đáp lại.
-Nghe thấy gì ko đấy?
Vẫn ko có gì.
Điên tiết, cậu ta hồng hộc đi lại cửa nhà bếp.
-Cậu mới bị ai cắt mất lưỡi à?
Vân My đang cẩn thẩn nấu ăn, bình thản như ko biết trong ngôi nhà này còn có
một người khác.
-Khó chịu thật đấy. >”<
Trước điệu bộ kiêu kì cao ngạo thế này đúng là ko thể nổi cáu.
-Tôi đã nói rồi, tôi ko phải oshin để cậu có thể sai bảo hay quát này quát
nọ.
-Cậu có tự trọng ko thế? Đã được nhận đưa về nuôi thì nên biết điều một chút
chứ? Ba mẹ nuôi lúc trước của cậu đã dạy cậu phải mặt dày vô xỉ như vậy hả?
Nói với con gái ko nên dùng những lời lẽ như thế mà. -____-
-Tôi ko việc gì phải tỏ ra biết điều trước một người như cậu.
Máu đã dồn hết lên não nhưng lại ko muốn tăng huyết áp, ộc máu mà chết nên
cậu ta đành bỏ đi.
-Mặt dày ko tưởng nổi mà. Sao lúc trước mình ko nhận ra cậu ta là loại người
đó chứ? Nghĩ mình là ai mà giờ vẫn còn kiêu căng được như thế?
Còn Vân My thì hơi dừng lại.
“Chẳng ai có thể mặt dày khi đã trở nên như thế này cả.”
Dường như cô gái kiêu kì đó cũng đã bị tổn thương.
Đến bữa trưa:
-Sao ông vẫn chưa giải thích gì?
-Giải thích?
Ông lão tỏ ra ko hiểu những lời cháu trai mình đang nói.
-Tại sao con nhỏ đó lại ở đây?
Vừa nói vừa nhìn vô mặt Vân My với thái độ bất thiện chí.
-Tôi ko phải con nhỏ.
Cô ấy thì chỉ nói giọng nhẹ nhàng nhưg lại mang nặng mùi sát khí, nhất là ánh
mắt như thể sắp đốt cháy mái tóc trên đầu cậu ta đến nơi.
Cậu ta nuốt nước bọt quay sang phía ông nội.
-Tại sao chứ?
Như một thằng bé đang làm nũng. =_=
-Ta đã nói từ lần trước rồi, ta đã có ý định này trước khi ba mẹ nuôi của Vân
My đón con bé về nhà. Ko phải lần đó chính cậu là người gợi ý ta nên làm thế này
còn gì?
-Ông chỉ là nói giỡn thôi cơ mà.
-Thằng ranh, ngoan ngoãn ngồi ăn đi, ta ko rảnh chuyện giỡn với nhà cậu.
Trước mặt Vân My mà ông lão ko nể tình một chút nào khiến cô ấy hơi cười còn
cậu ta thì…tức điên chứ hơi tức cái gì.
-Ông đừng có nạt con như thế.
Cậu ta rối rít.
-Sao? Xấu hổ à? Mắc cỡ?
-Ông nội…
Vân My thì vẫn ngồi cười.
Để bảo toàn tính mạnh và danh dự cậu ta đành an phận ngồi ăn.
-Ừhm…lần trước chỉ nhắc đến Vân My thôi mà cậu đã nói mắc nghẹn từ cổ cho tới
ruột, ko biết giờ ngồi ãn cùng với con bé thế này thì còn mắc nghẹn từ đâu đến
đâu nữa? Nhưng xem chừng thì cậu còn ăn ngon hơn cả trước ấy nhỉ?
Cậu ta đang cắm đầu ăn lại bị nói móc, thế là lập tức cậu ta chết sặc
liền.
Ông lão giả bộ rối rít.
-Nước, nước, uống nước mau đi, ta chuẩn bị sẵn nhiều nước trên bàn lắm
đấy.
Đúng là để ý, hôm nay tự nhiên trên bàn có đến cả tá ly nước. Ha, có chuẩn bị
từ trước. ^-^
Quá ấm ức với hành động phản lưới nhà của ông nội, cậu ta chỉ còn biết nhìn
ông lão trong cay đắng và nước mắt. ^o^
Ông lão lại nhìn Vân My dịu dàng.
-Cứ ăn đi, mặc nó. Còn cậu, nếu thấy khó ăn thì có thể đi được rồi.
Sắp sửa tức lộn cả ruột ra ngoài rồi nhưng cậu ta quyết định đổi cách thức
chiến đấu.
Cười toe đầy giả tạo.
-Oh no! Sao con lại phải như thế? Phải ngồi ăn chứ, ko ăn được cũng phải cố
mà nhồi nhét. Ko thể vì một ai đó mà hành hạ bản thân được. ^_^
-Đồ mặt dày.
Vân My lẩm bẩm.
Cậu ta vẫn cười.
-Tôi nghe thấy rồi nghen. ^_^
-Thế à? Nghe rồi thì tự ngẫm đi. ^_^
-Câu đó dành cho tôi à? Ớ, tôi tưởng cậu đang nói mình chứ? ^_^
-Nhầm to rồi, nói cậu đấy. ^_^
- >”<
Lại thua rồi. Ăn cho lành.
Ăn được vài miếng rau thì bỗng nhiên cậu ta ôm cổ và thở hồng hộc. Bộ dạng
trông rất khổ sở.
Vân My bực bội.
-Đừng giả bộ, tôi ko điên mà hạ độc cậu đâu.
Con ngài chủ tịch thì ngược lại.
-Rau xào…Vân My, con có cho ớt ko?
-Dạ? Ớt sao? Có…ạ…
Nghe thấy thế, cậu ta trợn trừng mắt lên như con lợn sắp bị luộc chín.
-Cậu…cậu dám…hại tôi…dù có làm ma tôi cũng…nhất định về…GIẾT CẬU!!!
Và rồi thì ngất lịm đi.