
hâm nhi chút trà, còn hai nhân vật chính thì dù trong truyện
hay hậu trường truyện cũng luôn đấu đá nhau hoài. ^-^
Thôi, tạm dừng tiết mục giải trí để vô vấn đề chính của truyện tiếp, giấy có
hạn.
Giáo viên đã lên.
Mọi người rối rít nhìn Vân My rồi lại lo lắng nhìn ra ngoài cửa nơi Gia Bảo
đang đứng.
Giáo viên ngạc nhiên nhìn Hà Gia Bảo.
-Em là lớp trưởng A1 đúng ko?
-Dạ.
Lễ phép trả lời nhưng vẻ mặt vẫn đầy chất cứng rắn như bị ảnh hưởng bởi tâm
trạng hiện tại của bản thân.
-Sao em lại ở đây? Muốn chuyển lớp à?
-Em có việc rất quan trọng ở đây ạ, xin thầy cứ mặc em.
-Thật ko hiểu nổi học sinh trường ta dạo này thế nào nữa? Đến Hà Gia Bảo mà
cũng thế này được sao?
Thầy giáo lắc đầu rồi lại nhìn Gia Bảo.
-Em về lớp mau đi kẻo lại có chuyện.
-Chưa làm xong việc cần làm ở đây em ko thể về lớp được, mong thầy thông
cảm.
-Thôi tuỳ em vậy, có gì lại đừng trách thầy ko dặn trước.
Giáo viên trường Chuyên * rất ít khi lớn tiếng với học sinh vì những học sinh
càng ưu tú lại càng có lòng tự trọng cao ko nên để họ cảm thấy xấu hổ.
Nhưng những hình thức kỉ luật thì ko bao giờ nương nhẹ cả.
Giờ học bắt đầu.
Suốt từ bấy giờ Vân My ko hề ngước nhìn ra ngoài, vẫn tập trung vô bài học
như thường.
“Đúng là một kẻ quá quắt, với em họ mà cũng thế được thì với người ngoài còn
sao nữa chứ?”
Những tiết tiếp sau đó, mọi sự vẫn ko có gì thay đổi.
Mọi người đã nói hết lời mà Vân My vẫn cứng như đá ko chịu nghe theo mặc kệ
Gia Bảo muốn đứng đó đến chết thì chết.
Một nữ sinh A1 xuất hiện và chạy lại gần Gia Bảo.
-Cô giáo chủ nhiệm nói sẽ kỉ luật nếu cậu còn ko chịu về lớp.
Cậu ấy ko nói gì, vẫn nhìn Vân My ko dứt.
Hoàng Nam Nam bắt đầu thấy ức chế.
-Là một người chị mà lại đối xử với em họ của mình như thế, cậu có xứng đáng
là chị ko hả?
-Đấy ko phải việc của cậu, ko phải nói là ko quan tâm đến việc của tôi rồi cơ
mà.
-Nhưng mà tôi thấy thái độ của cậu chướng mắt ko chịu nổi.
-Ko chịu nổi thì muốn làm gì?
Đúng là ko thể làm gì được, cả Hà Gia Bảo và Vân My đều là những kẻ mà từ
trước cậu ta ko ưa, chẳng có lí do gì để xen vô chuyện cảu hai người họ cả.
Thôi thì an phận thủ thường đi.
Và đúng là cậu ta ngồi yên ko can dự đến nữa. =_=
…
Hết giờ, Gia Bảo còn ko đi lấy đồ mà bám theo Vân My luôn.
-Cả một buổi học rồi, chị nói gì đi chứ?
-Tôi đã có ý để lúc về nói chuyện cậu lại ko chịu thì sẽ chẳng còn cơ hội để
nghe tôi nói gì nữa đâu.
-Tại sao chị lại rời khỏi nhà chứ?
-Ôi trời!
Tất cả mọi người xung quanh đều ngoác miệng than trời.
Bỏ nhà đi, đó là một chuyện ko thể nào tin được ở một người có tên Hà Vân My
mà mọi người biết.
Luôn sợ sự việc sẽ như thế này nên vân My tỏ ra thực sự tức giận.
-Tôi đã nói là ko nói chuyện ở đây cơ mà, cậu coi tôi là cái gì vậy hả?
-Đúng như chị nói, giờ chị đâu còn là chị họ của em nữa.
-OMG!
Tiếp tục là những lời tru tréo đầy vẻ bàng hoàng.
Vân My đã trợn tròn mắt nhìn Gia Bảo.
“Hai chị em nhà này có vấn đề gì thế ko biết vậy?”
-Em sẽ ko hỏi tại sao chị lại làm thế nữa, vì có lẽ chị đã ko thể chịu đựng
được…
-Im đi!
-Em chỉ muốn biết…
-Tôi đã nói là cậu im lặng đi!
Vân My quát lên.
-Em phải nói!
Gia Bảo còn quát lớn hơn.
Mọi việc nghiêm trọng thật rồi.
-Thôi được rồi, có gì thì cậu nói hết đi, có gì bức xúc, hoặc có bí mật gì về
tôi mà tôi ko muốn cho người khác biết cậu cứ nói hết đi. Nói hết đi!!!
Tất cả mọi người nuốt nước bọt kinh hãi trước sự giận dữ chưa khi nào thấy ở
Hà Vân My, lúc trước dù có bức xúc với Hoàng Nam Nam đến mấy thì cô ấy cũng ko
bao giờ quát lên khủng khiếp như thế.
Chính cậu ta còn đang thấy shock.
“Con nhỏ này kinh thiệt.”
Tuy thế, Gia Bảo cũg ko muốn nhượng bộ, vẫn muốn làm cho ra mọi chuyện mới
chịu thôi. Đồ cứng đầu.
-Chị quyết định như thế vì ko chịu đựg nổi nữa hay vì chị đã chán ghét những
người họ Hà?
-Muốn biết câu trả lời vậy sao? Muốn tôi nói hết ra mới chịu buông tha phải
ko?
-Đúng thế, dù nào thì mọi chuyện cũng phải được tiết lộ thôi, hơn nữa em còn
muốn chị biết một điều.
-Được thôi, vậy để tôi nói. Cậu nghe cho rõ đây Hà Gia Bảo, sự thật tôi chỉ
là một đứa con nuôi của hai người bác của cậu, tôi là một đứa bị ba mẹ bỏ rơi
phải sống ở nhà thờ, may mắn được sống và mang họ Hà suốt 5 năm qua…
-Em ko muốn nghe những điều đó.
Mọi người ko nói gì, chỉ…O_O
-Tôi cứ tưởng mình sẽ được sống hạnh phúc và chẳng phải lo gì nữa, nhưng ai
mà ngờ họ lại chỉ coi tôi như một công cụ, bắt tôi học hành, bắt tôi phải giành
được mọi thứ của sự thành công để họ có được danh dự. Còn cậu có nhiệm v