Nước Mắt Của Mưa

Nước Mắt Của Mưa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324943

Bình chọn: 7.5.00/10/494 lượt.

ng khiến cảm xúc trong nó chai sạn, trái tim đến lúc cần phải
đóng băng.

Yếu mềm như thế là quá đủ, khi đã không còn biết đau
con người ta sẽ lãnh cảm với mọi thứ. Cái tát của Zan lúc chiều đã khiến cho Yun suy nghĩ rất lâu, khi yêu thương không được đón nhận mà ngược
lại còn bị khinh miệt thì tình yêu còn có nghĩa gì không. Nguyên Khang
nói đúng, lời hứa chẳng qua cũng chỉ là sự đánh cược với niềm tin, không tin thì lời hứa cũng không còn.

Hạnh phúc đó, yêu thương đó, ấm
áp đó, nhưng dường như nó không xứng đáng có được, vậy thì trao hạnh
phúc đó lại cho người khác thôi. Trông mong, hy vọng làm gì nữa, hão
huyền.

Cười, hành động duy nhất trong bốn giờ qua của nó, nụ cười tuyệt đẹp, nhưng băng lãnh đến chết người.

Gió lại lùa qua một lần nữa, lạnh hơn, tê buốt hơn.

Trên chiếc ghế đá mà Khắc Minh nhìn thấy, đó có phải Bảo Ngọc, nhưng tại sao lại cô độc và buồn bã như vậy, liệu cậu có nên…. Bước chân cậu quay
sang hướng nó đang ngồi, một bước, hai bước, rồi dừng lại.

“ Không ! “ -một mệnh lệnh lập tức vang lên trong não bộ. và cậu quay lại vị trí ban đầu.

“ Nhưng có lẽ em đang cần một ai đó “- một ý nghĩ khác lập tức ra lệnh ở
trung khu thần kinh, và mệnh lệnh này đương nhiên có tác dụng hơn với
người đang rất rất muốn đến bên nó như cậu.

Bước chân rõ ràng có
cố ý nhanh hơn, nhưng khi đến gần, cậu ngập ngừng, có nên quay đi trước
khi em nhìn thấy, tỗi lỗi của tôi vạn lần không xoá mờ, hay là nên quay
đi, để em bình yên riêng em tốt hơn không ?

_Lại đây đi.- nó nói, không nhìn sang cậu, giọng nói lạnh lùng khác hẳn sự tự tin và cao ngạo trước đây. Nó nhận ra cậu vì cảm giác lạnh lẽo cô độc của cậu trở nên
quen thuộc với nó rồi, một cái gì đó đang lập lại trong trí nhớ- một
người bạn, người quen.

Và như được lập trình sẵn, cậu bước lại
gần, ngồi xuống, len lén nhìn người con gái nhỏ. Gương mặt mỏi mệt và
đôi môi nhợt nhạt khiến cậu chua xót.

_Lâu rồi không gặp, anh vẫn khoẻ chứ ?!- nó quay sang nhìn cậu, đôi môi khẽ cong lên, thái độ thân
thiện giờ đây cũng đóng băng lại rồi, nụ cười của thiên thần đã tắt.

_Chúng ta đã gặp nhau, chỉ là không muốn đối diện, không phải vậy sao ?- Khắc
Minh tư lự, giọng nói lạnh lùng pha lẫn chút buồn phiền và ái ngại.

_Ừ, tôi cũng không rõ, vẫn muốn đến không gian đó, có anh, một điều quá đỗi quen thuộc, và này- nó nói, và chợt kêu lên như muốn cậu chú ý hơn –
…Đừng ngần ngại gì cả, tôi quên hết rồi, anh cũng đừng nên nhớ gì cả, mà có gì để nhớ nhỉ, tôi vừa thức dậy, sau một cơn mơ dài.

_Vì người đó sao, người đã mang…em đi…- cậu nhẹ nhõm, tỏ thái độ quan tâm đến nó một cách ân cần.

_Ừ ! Nhưng đừng nhắc đến người ấy, sau cơn mơ đã hết rồi, anh và mẹ, có
tin tức gì không ?- nó hiền từ trong chất giọng lạnh lùng băng giá, ánh
mắt mệt mỏi chớp nhẹ.

_Tôi đã tìm được mẹ, và sẽ đón bà về.- cậu
nhiệt tình, vui vẻ kể với nó, một cách mừng rỡ và sảng khoái, có thể nói nó là người duy nhất biết được niềm hạnh phúc này của cậu.

_Và anh, đang làm một việc hết sức nguy hiểm.

_Phải, sẽ thành công, nhất định phải !- cậu đáp lời, ánh lên trong đôi mắt nâu một sự kiên quyết lớn lao. Họ vẫn luôn như thế, luôn hiểu được ý người
kia dù chẳng ai nói gì nhiều, vì giữa họ là một mối liên kết vô cùng đặc biệt, không nói vẫn cứ hiểu.

Có vẻ như họ hiểu đối phương như
hiểu rõ bản thân mình, một điều rất đỗi tuyệt diệu. Nó nghiêng người tựa vào vai Khắc Minh, nhỏ giọng thì thào.

_Lại như ngày xưa nhé, cố lên, sẽ luôn có tôi ở đây.- dứt câu nói nó cũng thôi tựa vai cậu và
đứng dậy.- Tôi về đây, hẹn anh một ngày đẹp trời, lại một chiếc bánh kem nữa nha !

Cậu mỉm cười gật đầu, cô gái ấy vẫn luôn khác lạ như
thế, dù có trở nên lạnh lùng đang ghét vẫn vô cùng dễ thương, cậu nhìn
theo bước chân loạng choạng của nó.

Đôi chân tê cứng có vẻ như
không chịu nghe lời, đầu nó cũng ong lên và bất ngờ, vóc dáng nhỏ bé đổ
rạp xuống nền, nó ngất xỉu…

Đôi chân tê cứng có vẻ như không chịu nghe lời, đầu nó cũng ong lên và bất ngờ, vóc dáng nhỏ bé đổ rạp xuống nền, nó ngất xỉu…

Phút chốc, gió ngưng thổi, chân ngừng bước, nó ngã quỵ và mê man. Khắc Minh
ngay lập tức lao đến, ánh mắt và cử chỉ không kiềm nổi sự lo lắng đang
ngùn ngụt bùng lên. Gương mặt Yun nhợt nhạt chẳng còn chút thần sắc, đôi môi khô tái nứt nẻ dưới tiết trời lạnh giá.

Nhịp thở thi thoảng
ngắt quãng và gắng gượng, nó cỏ vẻ mệt lắm rồi. Cậu nhanh chóng gọi xe
cứu thương, nhưng nóng lòng không đợi được, cậu bế thốc Yun lên và chạy
đi, mong là xe và người nhanh chóng gặp nhau. Đôi chân thoăn thoắt lướt
trong màn đêm lạnh, ánh mắt cậu cứ thi thoảng lại ngó nhìn nó, hỗn độn
nhiều lo âu.

“ Em làm sao thế này, làm ơn, đừng bị gì được không ? Tỉnh lại nhé, xin em !!! “- bàn tay cậu cố giữ lấy nó chặt hơn, di
chuyển thật nhanh, cơ thể nó lạnh buốt, hơi thở cũng trở nên yếu ớt hơn. Gương mặt úp vào người cậu, đôi mắt vẫn nhắm nghiền không biến


80s toys - Atari. I still have