Nói Cho Em Biết Làm Sao Để Hết Yêu

Nói Cho Em Biết Làm Sao Để Hết Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325190

Bình chọn: 7.5.00/10/519 lượt.

à một mình nhé ! Chị phải đến của hàng...

Cô không đáp trả lời chỉ nhắm nghiền mắt lại, quay đầu qua một bên ngủ.

Thấy cô ngoan ngoãn nghe lời , Cẩm Tú mới cầm tô cháo đi ra, khép cửa lại. Cô không hiểu lắm , nếu theo cô biết thì Băng Đồng đã yêu Hiếu Thiên thật rồi , nhưng khi anh nhắc đến kết hôn thì lại trở nên như vậy ?

Cô vừa định mở của ra ngoài thì đụng mặt anh , cậu chỉ theo phép lịch sự chào cô.

- Cạu lại đến à? - Cô cũng chào theo lễ. - Anh vào đi!

Nó vừa chịu ăn chút cháo đấy ! Giờ ngủ rồi !

- Cảm ơn vô ! Tôi.....có lẽ tôi sẽ mang cô ấy về tiện chăm sóc ! - Anh cản thấy khó xử khi nói ra quyết định của mình.

- Không được. Hiện tại nó không muốn gặp anh , nếu anh mang nó đi nó sẽ lại phát bệnh cho coi ! Tôi không đồng ý !

- Cô không có quyền cấm ! - Anh bỗng giận giữ gằn giọng.

- Đúng ! Tôi không có quyền ! Nhưng anh hãy để tôi chăm sóc nó sẽ tốt hơn ! - Cô cũng to tiếng.

- Tôi nhất định phai mang cô ấy đi !

- Được thôi ! Tuỳ anh ... nhưng anh phải có sự đồng ý của Băng Đồng , nếu nó không đồng ý thì anh đừng có ép nó ! Tôi bận rồi! Tôi phải đi làm rồi ! Anh có thể ở lại ! - Cô nói xong thì đi luôn , bỏ anh đứng đó một mình.

Được thôi ! Anh sẽ đợi cô chấp thuận theo anh ....

*******••••••••••••********

Cô cứ như vậy suốt một tuần liền , cho đến khi khỏe hơn , có thể đi lại được. Hôm nay Cẩm trú đi làm từ sớm , cô phải tự mình ă sáng. Ăn xong cô thay một bộ đồ khác : hôm nay cô không mặc quần nữa mà chọn một bộ váy lụa đơn giản màu trắng , dài đến đầu gối. Cầm lấy túi sách , đút bước ảnh của Băng Di vào túi. Cô khoá cửa đi ra ngoài.

Anh đang định đến chăm sóc cô thì thấy cô khoá cửa ra ngoài , anh lấp tạm vào một góc , chờ cho cô đi qua rồi theo sát sau lưng cô.

Cứ như vậy theo sát cho đến khi cô dừng lại ở một con đường dẫn lên một ngọn đồi , nơi này khá vắng vẻ , hình như như cô định lên đồi. Anh lo lắng đi theo sau cô và anh rất ngạc nhiên khi cô đang đứng trước một ngôi mộ , cỏ mọc xanh , phía trước có một tấm di ảnh có đè tên Đỗ Huyền Thi , trong tấn ảnh là một người phụ nữ còn rất Tre , khá đeo , đặc biệt bà có đôi mắt giống cô.

Anh chỉ dám đứng lấp sau gốc cây thôi , anh sợ cô phát hiện ra.

Cô ngồi xuống trước mộ , đưa tay lau chùi tấm di ảnh , nước mắt cô lại rơi , đã 13 năm rồi còn gì.

- Me! Tiểu Đồng đến thăm mẹ đây ! Mẹ nhớ tiểu Đồng không ?- Cô đưa tay lau nước mắt đang chực trào nơi khoé mi.

- Ưm!!!!!!Ưm!!!!! Tiểu Đồng sợ lắm mẹ ơi ! Tiểu Đồng phải làm sao bây giờ ? - Cô ngưng một lát rồi nói tiếp. - Mẹ có nghe tiểu Đồng nói gì không mẹ ? Đã có người yêu tiểu Đồng như mẹ đó nhưng tiểu Đồng không muốn kết hôn , tiểu Đồng sợ giống mẹ...hix...

Anh cơ hồ nghe rõ toàn bộ những gì cô nói, anh đã hiểu ra phần nào lí do cô từ chối kết hôn vói anh.

Cô mở túi lấy ra tấm ảnh của Bsrng Di lúc 2 tuổi ,...

- Xem Băng Di này, nó dễ thương phải không mẹ ?

Cô ngưng một lát như thể cảm nhận điều gì đó từ thế giới bên kia vọng về. Cô lau khô nước mắt im lặng nhìn tấm ảnh của mẹ mình. Một lúc lâu rồi mói cất tấm hình của Băng Di vào và đi về.

Anh vẫn đi theo cô và lần này cô lên một chuyến xe bus. Anh bắt taxi rồi đuổi theo sau. Cô đi hơn một tiếng cuối cùng cũn đến bến cuối , từ đó đến bãi biển còn mấy trăm mét.

Cô đi theo nối đường dẫn đến bờ biển , anh cũng xuống đi bộ theo. Ở khoảng cách này anh mới đảm bảo cô an toàn.

Cô mệt mỏi lê từng bước chân trên đường, thực sự không muốn về nhà a, cô muốn đi thế này để suy nghĩ về tất cả , về quá khứ , anh và những người thân nhưng cô thực sự rất mệt mỏi , cô muốn nuông xuôi tất cả nhưng trước khi buông xuôi tất cả cô muốn gìn ra Băng Di , chỉ Cần gặp nó một lần thôi cô chết cũng yên lòng.

Cô đứng lặng trước biển sóng vỗ rì rào, tung bọt trắng gió biển thổi mạnh làn váy cô tung bay , mái tóc cũng bị gió làmrối tung. Cô mệt mỏi nhắm mắt hưởng thụ vị mặn trong gió từ biển thổi vào. Cô hơi choáng vì mệt mỏi , cũng gần trưa lên ánh nắng có phần gay gắt, cô lại mới ốm dậy. Loạng choạng , bầu trời quay cuồng.

Trong lúc cô tưởng mình sẽ ngất xỉu ở đây thì một bàn tay ôm lấy cô dữ , cho vô dựa vào lòng.

- Băng Đồng ??? em sao vậy ????

- Không sao ! Tôi tự đứng được : - Cô gạt cánh tay anh ra , lánh người đứng vững thoát người khỏi vòng ôm của anh.

- Em đừng ngoan cố nữa có được không? - Anh cầm lấy cánh tay đang buông thõng của cô.

Băng Đoingf dựt phát cánh tay mình ra khỏi tay anh , đi thật nhanh về phía bờ biển bên kia.

Anh đau xót nhìn bộ dạng mệt mỏi , yếu đuối của cô lúc này, tại sao phải tránh né anh , tại sao? Anh chạy theo vòng tay cô từ phía sau.

- Dừng lại đi ! Sự mệt mỏi của em làm anh đau... đừng tự làm khổ nhau nữa ! - Anh ghé tai vô khẽ nói bằng giọng khàn đặc.

Một dòng nước mắt nóng hổi trên mặt anh , rơi


pacman, rainbows, and roller s