Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Nơi Ấy Có Anh

Nơi Ấy Có Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327781

Bình chọn: 9.00/10/778 lượt.

ật nhanh chóng rồi đứng dậy ra về.

Lâm Phong cũng đứng dậy đuổi theo Ngân Hằng, cậu cố tình va vào Minh Nhật lúc đó đang định bước ra theo Ngân Hằng. Cũng không thèm giả vờ quay mặt xin lỗi Minh Nhật, cậu cứ thế bỏ đi, Minh nhật nhìn theo Lâm Phong lắc đầu.

Ngân Hằng đứng chờ xe buýt, cô nhìn đồng hồ sốt ruột, thầm mong cho xe buýt đến mau, hôm nay buổi học kéo dài ra 10 phút, cô về trễ thế nào bà Kim Lương cũng trì chiết cô cho xem.

- Này! Lên xe đi, mình cho bạn quá giang một đoạn – Lâm Phong đã cởi chiếc xe đạp cưng của mình đuổi ra giục.

Ngân Hằng lắc đầu nhất quyết nói:

- Không cần đâu, mình tự về.

- Bạn có biết bạn đã bị lỡ mất một chuyến xe buýt rồi không? Nếu còn chờ nữa phải mất 10 phút nữa mới có, lúc đó bạn sẽ trễ giờ đó – Lâm Phong chỉ chỉ vào đồng hồ trên tay mĩm cười nói. Cố ý nhấn mạnh hai từ “ trễ giờ”

Cuối cùng Ngân Hằng cũng bị khuất phục, cô lưỡng lự vài cái rồi quyết định lên xe Lâm Phong đi về nhà. Nếu còn trễ nữa, chắc chắn sẽ ốm đòn với bà ta, mấy hôm nay ba cô đi công tác, bà ta tha hồ hành hạ cô.

- Giữ chắc nha – Lâm Phong đạp đề pa khẽ nhắc nhở rồi đạp mạnh một cái, chiếc xe phòng về phía trước. Vì là xe đạp nên hai người đi đường nhỏ về nhà, không cần đánh một cái vòng lớn, mà xe của Lâm Phong là xe đạp điện nên đưa hai người về nhà một cách nhanh chóng.

Tay Ngân Hằng bám chặt vào vạt áo của Lâm Phong, cậu khẽ mĩm cười thích thú. Tim đập mạnh, sức lực tăng them mạnh mẽ, đề xa nhanh hơn, cảm giác cùng người con gái mình thích du ngoạn trên đường thật là tuyệt.

Nhưng vừa đến gần nhà, Ngân Hằng không nói một câu nào, cô vội vã nhảy xuống xe rồi lao nhanh đến cửa nhà mở cửa. Không có nói một lời từ biệt nào với Lâm Phong khiến cậu tiu nghỉu buồn hiu, nhìn theo bóng dáng hớt ha hớt hải của cô thở dài rồi quay đầu xe trở về nhà.

- Chị – Ngân Quỳnh khẽ kêu lên khiến Ngân Hằng hơi giật mình, chum chìa khóa trên tay cô rơi xuống.

Ngân Quỳnh vội nhặt lên giúp Ngân Hằng, nhẹ nhàng nói:

- Em đợi chị nãy giờ, sợ chị về trễ mẹ sẽ la. Chúng ta cùng về thì là do trường cho ra trễ. Hihi, như vậy mẹ sẽ không mắng chị.

Ngân Hằng không nói gì, cô nhìn Ngân Quỳnh, thấy nụ cười dịu dàng trên nét mặt em gái đang nhìn mình, cô mím môi quay đi, tra chìa khóa mở cửa rồi đẩy mạnh cửa bước vào để mặc Ngân Quỳnh với nét mặt xụ xuống buồn bã.

- Về rồi à – Giọng bà Kim Lương vang lên khi thấy Ngân Hằng đẩy cửa bước vào nhà.

- Dạ vâng, thưa dì con mới về – Ngân Hằng khẽ gật đầu chào.

- Mau đi nấu cơm đi, rồi sau đó dọn dẹp nhà cửa cho sạch sẽ, chiều nay ba cô sẽ về đó – Bà Kim Lương lườm Ngân Hằng một cái rồi ra lệnh.

- Con biết rồi.

- Giặt đống quần áo trong thau cho tôi, nhớ phải lựa kỹ, nếu có cái nào bị hư hay dính màu là tháng sau khỏi có tiền tiêu vặt luôn – Ba Kim Lương buông lời đe dọa.

Ngân Hằng thở dài đáp:

- Con biết rồi thưa dì.

- Mau đi nấu cơm đi, Ngân Quỳnh về nhà sẽ đói bụng đó – Bà Kim Lương liền nói ngay.

Ngân Quỳnh đói bụng. Haiz! Ngân Hằng thở dài, từ sang cô đã phải dậy sớm làm việc trong khi Ngân Quỳnh vẫn còn ngủ. Cô để bụng đói đi học, trông khi Ngân Quỳnh ăn sang no mới đến trường. Trông khi cô đi học chỉ với một tấm thẻ xe buýt, không một xu trên người, còn Ngân Hằng sài những tờ tiền lớn. Trông khi cô nuốt nước bọt nhìn người ta ăn, Ngân Quỳnh dung tiền mời bạn bè ăn bánh.

- Con đi nấu liền đây – Ngân Hằng vội vàng chạy đi lên lầu thay quần áo.

Bước chân cô rộn rang vui vẻ. Hôm nay ba cô trở về, thật may mắn quá. Ít ra cuộc sống mấy ngày có cha sẽ dễ thở hơn. Ngân Hằng chạy đến phòng tìm em Gia Bảo, chợt nhớ giờ này Gia Bảo còn đi học. Nên cô về phòng mình thay đồ xuống nấu cơm.

Cô vừa mở cửa đi ngang qua phòng Ngân Quỳnh đã nghe giọng bà Kim Lương ngọt ngào với con gái:

- Cục cưng của mẹ, hôm nay đi học thế nào?

- Bình thường thôi mẹ, cô giảng bài con không hiểu gì hết trơn hà. Mà cô lại bắt làm nhiều bài tập lắm – Ngân Quỳnh được mẹ yêu thương nên nhõng nhẽo nói.

- Được rồi, con gái cưng, lát nữa mẹ bắt Ngân Hằng làm cho con. Con cứ nằm nghỉ đi. Tối nay ba con về, mẹ đã dặn ba mua nhiều quà cho con rồi.

Ngân Quỳnh thật tình không có ý định bắt ép Ngân Hằng phải làm bài cho mình, nhưng cô vốn không được thông minh, lại không hứng thú với sách vở nên đành nghe theo sắp xếp của mẹ bắt Ngân Hằng làm. Dù sao thì cô cũng không muốn mất mặt khi bị phạt như thế.

- Thế có mua cho chị Ngân Hằng và em Gia Bảo không mẹ – Ngân Quỳnh dù sao vẫn thương chị nên hỏi.

- Gia Bảo thì có, còn Ngân Hằng thì không? Mua cho nó làm gì, ông ấy mà mua cho nó, mẹ cũng sẽ tìm cách lấy lại – Giọng bà Kim Lương oang oang lên.

Ngân Hằng khẽ lắc đầu thở dài bỏ đi xuống bếp nấu cơm. Cô không cần quà, chỉ cần ba về là cô hạnh phúc rồi.

Ngân QUỳnh gnhe mẹ nói cũng thở dài, dù biết mẹ đối xửa quá bất công với Ngân Hằng,