XtGem Forum catalog
Nơi Ấy Có Anh

Nơi Ấy Có Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327904

Bình chọn: 8.00/10/790 lượt.

/>Ngân
Hằng giật mình, quay đầu nhìn thấy Lâm Phong thì hốt hoảng đứng dậy, hai người
nhìn nhau thật lâu, sau đó Ngân Hằng cắn chặt môi quay người bỏ chạy, Lâm Phong
nhìn thấy phần bụng cô đã nhô cao.

Ngân
Hằng vào nhà đóng chặt cửa nhà, tim không ngừng rung lên, tay ôm lấy cái bụng
của mình. Cô bật khóc, thật ra cô vừa hận vừa nhớ cậu vô cùng. Khi cô phát hiện
mình có thai, cô bàng hoàng lo lắng, không biết cái thai này là của ai, Lâm
Phong hay Quang Khải, cô không ngừng cầu mong cho đứabé là con Lâm Phong, nhưng
cũng sợ hãi khi dứa bé là con Quang Khải, nhưng cô lại không nỡ bỏ đứa bé.


Ngân Hằng, xin em, hãy mở cửa ra đi. Anh biết mình đã hiểu lầm em rất nhiều,
xin em hãy tha thứ cho anh, hãy trở về bên cạnh anh có được hay không.


Anh đi đi, tôi không muốn gặp mặt anh nữa.


Em biết không, ngày nào anh cũng đi tìm em, ngày nào cũng gọi tên em và không
ngừng tự trách mình. Anh hận bản thân vô cùng, vì đã làm em đau khổ. Xin em hãy
để anh chuộc mọi lỗi lầm có được hay không?


Quá muộn rồi , đã không còn có thể nữa rồi – Ngân hằng cắn răng kiềm chế tiếng
khóc của mình, cô rất sợ đứa bé này là của Quang Khải.


Chỉ cần em cho anh cơ hội – Lâm Phong bật khóc đập cửa nói – Anh nhất định sẽ
bù đắp cho em, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, cùng nhau thực hiện ước mơ có được
hay không.


Em không thể, anh về đi. Tôi đã có con với người khác rồi.


Mặc kệ đứa bé là con của anh hay con của ai khác, anh không quan tâm đến điều
đó, chỉ cần nó là con của em. Chỉ cần em trở về , anh sẽ chăm sóc em và con của
em, sẽ xem nó như con đẻ của mình. Trở về đi có được hay không? Anh….- Lâm
Phong cảm thấy choáng voáng, cơ thể đang mất dần sức sống….

Ngân
Hằng bổng thấy bên ngoài im lặng, sau dó cô nghe một tiếng ngã phịch xuống đất,
lo lắng, cô từ từ mở mắt đã thấy Lâm Phong ngã xuốn đất, cô hoảng hốt vội vàng
đưa cậu đi bệnh viện.

Bác
sĩ lập tức tiến hành phẫu thuật không chần chừ nữa. Mọi người đều lo lắng chạy
đến.


Cậu ấy biết bản thân bị bệnh, nên vừa muốn ở bên Hằng vừa lo lắng sợ hãi nếu
phải rời xa Hằng – Bảo Duy đứng im lặng phía sau Ngân Hằng khẽ khàng nói – Cậu
ấy có lẽ vì sợ rằng bản thân không thể sống được bao lâu nữa, cho nên mới muốn
được ở bên cạnh Hằng thêm chút nữa. Mấy tháng nay cậu ấy đi tìm Hằng không lo
điều trị khiến bệnh nặng thêm.

Ngân
Hằng lặng người bước đến bên cạnh Lâm Phong, cô đưa tay vuốt ve gương mặt tái
nhợt của Lâm Phong, lát sau cô nắm tay Lâm Phong áp vào mặt mình nhẹ nhàng nói:


Phong! Là em đây. Anh có nghe tiếng của em không? Anh có biết vì sao em chọn
nơi ấy sau khi ra đi hay không. Bởi vì Nơi ấy có anh, có nụ cười , có hình bóng
của anh. Em vẫn không quên hẹn ước cùng nhau được già đi của chúng ta, anh có
còn nhớ không. Mau tỉnh dậy thực hiện lời hứa với em đi. Anh đã bảo sẽ cùng em
xây một ngôi nhà nhỏ, em đã xây rồi. Em cũng đã làm tất cả rồi. Bây giờ tới
lượt anh thực hiện những điều còn lại. Anh mau tỉnh lại kết hôn cùng em, đời
này kiếp này phải ở bên cạnh em không xa rời. Anh phải cùng em dạy con chúng ta
nên người, chiều chiều nắm tay con chúng ta đi dạo mát, kể cho con nghe những
câu chuyện cổ tích, và kể cho con nghe, ba mẹ nó gặp nhau thế nào, yêu nhau ra
sao……Anh mau tỉnh lại đi, đừng bỏ mặc em một mình, hay anh cho rằng đứa bé
trong bụng em không phải con anh cho nên anh không muốn tỉnh lại – Ngân hằng
thều thào rơi nước mắt , nước mắt cô chảy ướt nhòe trên đôi mắt, chảy vào lòng
bàn tay cậu.

Quang
Khải vừa đến, anh im lặng cùng mọi người lắng nghe lời tâm tình của Ngân Hằng
mà đau lòng rơi nước mắt. Mọi người không ai cầm được nước mắt trước tình yêu
đầy gian truân của hai người họ. Khi Quang Khải nghe Ngân Hằng nói đến đứa bé
trong bụng, anh ta quay mặt nhìn Ngân hằng, phát hiện quả thật cô đang mang
thai, lòng ngực anh ta có chút nhói đau, nhưng anh hiểu nỗi đau của anh không
bằng nỗi đau mà hai người họ cùng trải qua. Cho nên bí mật anh luôn giấu trong
lòng, hôm nay quyết định nói ra hết.


Ngân hằng, thật ra anh…..

Ngân
Hằng lau nước mắt quay đầu nhìn Quang Khải nói:


Quang Khải, em xin lỗi.


Đừng xin lỗi. Đáng lí anh phải nói điều này từ lâu rồi mới đúng. Thật ra bao
lâu nay anh vẫn giấu kín một chuyện với em, anh rất sợ em biết sự thật. Bao năm
qua, anh không dám ngỏ lời với em, không hẳn là vì trong lòng anh còn nhớ đến
cô ấy, mà là vì anh sợ không thể đem cho em niềm hạnh phúc tròn vẹn được. Thật
ra anh bị vô sinh

Ngân
Hằng sửng sốt chớp mắt nhìn Quang Khải, anh cười bảo:


Cho nên đứa con đó là của em và Lâm Phong. Anh mong em và cậu ấy mãi mãi được
hạnh phúc.

Ngân
hằng gật đầu nhìn Quang Khải cảm kích, sau đó cô nắm lấy tay Lâm Phong vui
sướng reo lên:


Lâm Phong, enh nghe rõ chưa. Đứa bé trong bụng em là con của anh, con của chúng
ta. Anh mau tỉnh dậy đi, em và con đều cần anh, anh không thể bỏ mặc hai mẹ con
em không lo được.

Ngân
Hằng siết chặt tay Lâ