80s toys - Atari. I still have
Nơi Ấy Có Anh

Nơi Ấy Có Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329130

Bình chọn: 8.5.00/10/913 lượt.

ng xấu hổ đáp khi Quang Khải quay sang nhìn cô, rồi cúi đầu nhặt lên, tay cô run run, không dám ngẩng đầu nhìn người đối diện.

– Lấy đũa khác đi, dơ rồi – Quang Khải nhíu mày, nhìn vẻ lúng túng của Ngân Hằng cảm thấy khó hiểu, đến nỗi cô lại ngớ ngẩng cuối người nhặt đôi đũa đã rớt dưới đất lên. Nhưng Quang Khải không có thời gian , chỉ khẽ nhắc cô một tiếng rồi đứng lên mĩm cười lịch sự chào người đang bước vào.

– Lâu quá không gặp chú. Không ngờ chú lại đến tận đây, thật là quá nể mặt. Lần này cũng nhờ chú nể mặt nên công ty cháu mới giành được hợp đồng.

– Là công ty cháu tài năng đầy rẫy, lại được sự lãnh đạo tài tình của cháu, giành được hợp đồng là điều đương nhiên rồi – Người đó cười cười vỗ vai Quang Khải đáp – Nghe nói cháu và nhân viên đến đây ăn cơm nên chú ghé qua chào hỏi. Nhân tiện mời mọi người bữa cơm, mọi người cứ gọi đồ ăn tự nhiên.

– Vậy thì sao được, phải để cháu mời chú mới đúng – Quang Khải khách sáo đáp.

– Đừng khách sáo nữa, chúng ta ngồi vào bàn đi thôi.

Quang Khải bèn gật đầu đồng ý. Một người lập tức đứng lên đi về phía dưới bàn ngồi nhường chỗ ngồi lại cho người mới đến. Quang Khải lập tức gọi người đem chén bát mới đến, nhân tiện đem cho Ngân Hằng thêm một đôi đũa.

– Mọi người – Quang Khải lớn tiếng hô – Vị này là tổng giám đốc của công ty Phong Tịnh, chính là người chủ đầu tư cho dự án xây dựng bênh viện đa khoa mà chúng ta vừa trúng thầu. Mọi người hãy cho một tràng vỗ tay hoan nghênh chú ấy nào.

Mọi người lập tức vỗ tay hoan hô vang dội. Người đó bèn đưa tay giơ lên với mọi người nói:

– Được rồi, mọi người cứ ăn uống tự nhiên đi.

Sau đó mọi người vẫn ăn uống nói chuyện bình thường, chỉ có Ngân Hằng cúi mãi cúi đầu không lên tiếng. Cô nghe người đó nói:

– À, lần này bản thiết kế bên con làm rất tốt. Chú rất hài lòng, vậy kiến trúc sư đã vẽ bản thiết kế đó là ai? Chú thật mong được diện kiến tài năng như thế.

– Dạ vâng, cô ấy là kiến trúc sư trẻ nhưng có tài, cháu may mắn có được – Quang Khải vui vẻ đáp – Cô ấy tên Ngân Hằng.

Ngân Hằng nghe Quang Khải gọi tên mình thì giật thót tim, cắn chặt môi, hai tay siết chặt dưới bàn. Người đó cũng khẽ nhíu mày. Quang Khải không để ý tâm trạng của hai người bọn họ, quay đầu nhìn Ngân Hằng khẽ bảo:

– Ngân Hằng, đây là chú Hoàng Nam, là chủ công trình của chúng ta hiện nay. Em mau chào chú ấy đi.

Ngân Hằng biết, trước sau gì cũng phải đối mặt, bởi vì họ còn hợp tác với nhau khá dài lâu nữa. Dự án lần này, khi xây dựng phải kéo dài nhiều năm trời, không thể không gặp mặt ông ấy. Cho nên cô hít một hơi thật sâu, quyết định ngẩng đầu nhìn người đàn ông đó, cô cười chào một cách khách sáo đến lạnh nhạt.

– Chào tổng giám đốc Nam. Thật hân hạnh được làm quen với bác.

Cô chìa tay ra trước mặt ông ta, vẻ mặt ông Hoàng Nam cứng đờ mấy giây nhưng sau đó nhanh chóng cười đưa tay bắt lấy tay cô. Hai người quyết tâm xem như đây là lần đầu tiên gặp nhau.

– Thật không ngờ người vẽ ra bản thiết kế đó lại là một cô gái trẻ như thế – Ông ta nhìn Ngân Hằng thật lâu rồi mở miệng khen ngợi.

– Cám ơn bác quá khen.

Sau đó Quang Khải xem vào giữa hai người bọn họ, cứ hỏi và đáp cho đến khi tàn bữa tiệc. Sắc mặt Ngân hằng mỗi lúc càng xấu, cô dường như cảm thấy khó thở khi ông ta hiện diện, bởi vì ông ta nhắc cho cô nhớ đến một người. Một hình bóng in sâu trong tim cô vẫn chưa phôi phai.

Quang Khải đưa Ngân hằng về, trên đường về, Quang khải quan tâm nhìn cô hỏi:

– Em sao vậy, cả buổi cứ cúi đầu xuống dưới. Cứ như người mất hồn ấy.

– Có lẽ em mệt quá đo thôi. Thật là chỉ muốn được ngủ một giấc thật ngon lành – Cô lãng tránh đáp.

– Ừ, từ hôm qua đến hôm nay chắc là em ngủ rất ít để hoàn thành công việc cho nên giờ mới mệt như thế. Được rồi, dựa lưng vào ghế ngủ chút đi. Khi nào đến nhà, anh gọi em dậy.

– Cám ơn anh – Ngân Hằng yếu ớt đáp, cô khẽ nhắm mắt lại, thở ra một hơi dài.

Trong tâm trí cô vẫn còn nhớ mãi lời người dàn ông đó nói.

“ Cháu nên hiểu mối quan hệ giữa các cháu chỉ là một mối quan hệ trẻ con mà thôi. Sau này chắc chắn sẽ thay đổi, không ai có thể bảo đảm mai sau cả hai đứa có thể bên nhau mãi mãi. Thời gian rồi sẽ làm người ta quên lãng đi quá khứ. Hai đứa nó đều là con của bác, bác không muốn chúng dính dáng gì đến cháu nữa hết. Hãy cắt đứt hết toàn bộ liên lạc đi, cả Minh Nhật cũng như Lâm Phong.

Đây là lần cuối bác nói với cháu những lời này. Mong cháu hiểu cho bác, bác đã giúp gia đình cháu vực lại công ty coi như là trả cho cháu món nợ này. Hy vọng từ nay về sau, chúng ta không còn mối liên quan gì nữa hết. Nếu không, chắc cháu cũng hiểu hậu quả sẽ là gì mà phải không?”

Minh Nhật dù ra nước ngoài vẫn thường xuyên gửi mail cho cô kể lại cuộc sống của cậu ấy bên mỹ. Dù Ngân Hằng chưa bao giờ hỏi, Minh Nhật cũng chưa từng nhắc lấy một lời. Nhưng Ngân Hằng thông qua cuộc sống của Minh Nhật để