
được. Tôi không giận.
-Vợ bạn đâu Giang Phách ? – Tôi hỏi.
-À, cô ấy không đi, bảo rằng phải đến nhà bạn có việc. Chân đã khỏi rồi.
-Vậy… giờ đến nhà mình chơi nha, mẹ mình mong lắm.
-Ừ.
-----***-----
-Mừng thiếu gia về nhà, mừng cậu Đặng đến chơi. – Ông quản gia mở cửa cho chúng tôi.
Giang Phách bước chân vào nhà tôi hơi ngập ngừng. Tôi mỉm cười, nắm tay cậu ta, kéo một mạch từ ngoài cổng vào trong nhà làm Giang Phách hét toáng lên. Một tay nắm Giang Phách cho cậu ta khỏi run, một tay tôi gõ cửa thật lớn :
-Tôi về rồi đây !
Bụp ! Pháo hoa ? Từng tua kim tuyến tuôn xuống trước sự ngỡ ngàng của tôi. Bên trong đại sảnh có đầy đủ mọi người : mẹ tôi, chú Hoàng, chị Vân, chị Trân, anh Sơn, Anh Tuấn cùng toàn thể mọi người trong biệt thự, ai ăn mặc cũng đẹp, trên tay có một cái hộp bọc giấy bóng kính buộc ruy-băng.
-Chúc mừng sinh nhật cậu Thiên ! - Chị Tuyết đi ra chào đón tôi.
-Ánh Tuyết ? – Giang Phách giật tay tôi ra. – Sao cô lại ở đây ?
Chị Tuyết mỉm cười :
-À, hôm qua Mai có gọi cho tôi qua đây để giúp một số chuyện, sẵn ăn tiệc luôn. Cô ấy dặn là cậu cũng đến chung vui nên… ăn mặc cho đẹp vào.
Chị Tuyết hôm nay rất dễ thương trong chiếc váy màu trắng như tuyết có điểm ren hoa hồng, tay ngắn, nó tôn lên làn da trắng như tuyết của chị, có đánh phấn không nhỉ ? Tóc chị xoã dài, được thắt nơ ở đuôi tóc. Nói chung là một sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, Giang Phách mặt đang đỏ như trái cà chua kìa. Mà khoan đã, hồi nãy chị ấy nói…
-Hồi nãy chị nói "chúc mừng sinh nhật" á ? – Tôi hỏi.
-Ừ. - Mẹ tôi nói. – Mai nói là hôm 25/5 chưa kịp tổ chức sinh nhật cho con, hôm nay làm bù.
-Đây, anh chị có quà cho nhóc đây ! - Chị Vân tặng cho tôi một hộp quà bọc giấy xanh lam, thắt ruy-băng hồng.
-Chị với Tuấn cũng có quà đây ! - Chị Trân đưa ra một hộp quà bọc giấy vàng, thắt ruy-băng màu xanh lam.
Chú Hoàng thì nói :
-Tôi không biết cậu Thiên thích gì nên lát nữa sẽ tặng cậu một bài hát như quà vậy. (danh ca đó)
-Tôi với cậu Phách tặng cậu cái này. - Chị Tuyết tặng cho tôi một bình hoa cắm đầy mai lụa.
Tôi không thể nói được nên lời. Tôi chưa từng có một buổi tiệc sinh nhật với bốn người hai năm nay. Tôi… tôi… Ủa mà…
-Mai đâu rồi nhỉ ? – Tôi hỏi chị Tuyết.
-Kìa ! - Chị Tuyết chỉ trên lầu.
-Chúc mừng sinh nhật !
Mai từ trên lầu bước xuống như tiên hạ phàm. Cô nàng không mặc váy dài kiểu tây hay váy ngắn, Mai đang khoác trên mình bộ võ phục của con dâu dòng họ Dương, bộ võ phục màu đen có viền trắng, tóc cô nàng cột cao lên bằng dải lụa màu vàng, hai tay bưng cái bánh sinh nhật cắm mười một cây nến đủ màu sắc, ánh sáng lung linh từ mười một cây nến làm cho Mai càng giống tiên nữ hơn. Một vẻ đẹp không thể diễn tả được. Mai đặt chiếc bánh sinh nhật giữa bàn, mỉm cười :
-Đây là quà của tôi với Tuyết đó.
Chị Tuyết lắc đầu :
-Tôi chỉ góp phần trình bày thôi, còn từ bột, kem, vật liệu đều là của Tiểu Mai hết.
Tôi nghe chữ có chữ không thôi, giờ tôi đang nhìn bông hoa xinh đẹp của mình. Mai biết, cô ấy e thẹn hỏi :
-Cậu bảo võ phục là hợp với tôi nhất nên tôi mặc bộ này, được không ?
-Được, quá được đi chứ ! – Tôi gật đầu như một cái máy.
-Thế hả ?
Cả hai im lặng, cứ cúi đầu nhìn xuống đất, lâu lâu mới liếc mắt xem xung quanh ra sao.
-Thổi nến đi chứ ! – Giang Phách ký đầu tôi rõ đau.
Tôi giật mình, rớt xuống đất rồi. Tôi bèn tiến đến bên ổ bánh, chuẩn bị thổi nến.
-Happy birthday to you ! Happy birthday to you ! - Mọi người cùng vỗ tay, cất cao bài hát.
-Ước gì năm sau tôi cũng có một buổi tiệc sinh nhật vui vẻ thế này. – Tôi rì rầm khấn nguyện rồi thổi tắt nến.
-Chúc mừng sinh nhật !
-----***-----
Trời ạ ! Hai ông bà "mây và núi" này, tặng gì mà tặng cho tôi một đống truyện thiếu nhi loại giấy mỏng nhất, keo như kẹo, keo hơn cả Mai (nhà hai người này giàu sụ). Còn chị Trân và tên Tuấn thì tặng cho tôi sách triết học toàn là loại tôi đã đọc đến quyển cao nhất rồi. Trong các món quà chỉ có bình hoa của chị Tuyết, bài song ca của mẹ tôi với chú Hoàng và ổ bánh của Mai là giá trị nhất.
-Thông cảm đi ! Cặp "mây và núi" giàu nhưng hơi kẹo. – Mai cười trừ.
-Bạn cô đó, lây bệnh của cô nặng lắm rồi. – Tôi nói. – Cám ơn món quà của cô. À, hôm nay cô đẹp lắm.
Mai quay mặt đi chỗ khác. Cô nàng hít thở sâu rất nhiều lần. Cuối cùng quay lại, nói thật to :
-Thiên… tôi… tôi…
Ê cái này… quả nhiên tôi linh cảm hôm nay có chuyện không hay. Giờ sao bây giờ ? Chạy !
(Lời kể của Tiểu Mai)
-Thiên… tôi… tôi… - Tôi cố hết sức để nói nên lời.
Ủa ? Chạy đâu mất rồi ? Sao kỳ vậy ?
-----Quá khứ-----
-Coi bộ Mai rất hạnh phúc. - Tuyết mỉm cười. – Làm cho chồng mà.
-Tuyết ! – Tôi tiếp tục đánh trứn