Duck hunt
Nhóc To Gan Đấy

Nhóc To Gan Đấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325925

Bình chọn: 8.5.00/10/592 lượt.

Những lời nói của Mai cứ chạy trong não tôi. Có phải vậy ?

-Tuyết thật chán ! – Mai hét lên rồi nằm xuống giường, đánh một giấc.

Có lẽ Mai cần một không gian im lặng để ngủ. Tôi bèn ra ngoài, trước khi đi, tôi khoá trái cửa cho chắc ăn. Vừa ra ngoài, tôi gặp cậu chủ đang tựa người ở bức tường đối diện. Hình như cậu chủ đã nghe thấy hết.

-Cậu… cậu chủ…

Cậu chủ mỉm cười :

-Ra sân ngoài ăn tối với tôi chứ ?

-Vâng. Đã tới giờ ăn tối ? Vậy… Tiểu Mai…

-Sẽ có người đưa cho cô ta.

Tôi theo cậu chủ ra sân ngoài. Ở đó để sẵn một cái bàn tròn, hai cái ghế, tất cả đều là màu trắng. Trên bàn có để đèn cầy và các thức ăn tối. Đấy là sở thích của cậu chủ. Cậu chủ kéo ghế ra cho tôi ngồi. Tôi ngồi xuống đó.

-Cậu chủ không mời cô Hạnh Thuý sao ?

-Con bé còn thị uy với mấy ông bảo vệ ngoài đó. - Cậu chủ ngồi lên chiếc ghế còn lại. – Nào, cô ăn đi chứ !

-Vâng !

Tôi với cậu chủ dùng bữa trong sự im lặng, dưới bầu trời không sao, chỉ có duy nhất một vầng trăng sáng vằng vặc trên trời. Sự im lặng làm tôi nhớ đến những lời của Tiểu Mai lúc nãy. Cách sống của tôi là sai sao ?

-Ánh Tuyết này, chuyện cô mong ước có lẽ sẽ thành hiện thực đấy !

Sao ?

-Hôn ước giữa tôi và Hạnh Thuý sẽ được ký kết trong tuần sau.

Cái gì ?

-Các chú bảo thời hạn để tìm một cô dâu khác đã quá thời hạn, tôi phải chấp nhận chuyện hôn ước.

Lòng tôi đau nhói. Tôi không biết nói gì cả.

-Xin phép cậu chủ.

Tôi đẩy ghế ra, chạy một mạch về phòng. Ngã xuống giường của mình mà nước mắt đã thấm ướt chăn. Cậu chủ sẽ ký hôn ước. Tôi biết làm gì đây ? Tôi không biết phải làm gì cả. Tôi…tôi… Tôi rất yêu cậu chủ. Tôi…

-Không ăn tối à ?

Đèn phòng của tôi đột nhiên bật sáng. Tôi quay lại xem ai đã mở thì thấy Tiểu Mai đang đứng đó.

-Mai ! Không phải Mai đang ở phòng kia sao ? Tuyết đã khoá cửa rồi mà.

Tiểu Mai nhảy lò cò đến giường của tôi rồi ngồi phịch xuống :

-Tuyết đóng cửa chính nhưng không đóng cửa sổ. Yên tâm, tôi qua đây để đi nhờ nhà vệ sinh.

Thật dễ sợ. Thảo nào cậu chủ bảo là nên làm hai chân của Mai bị thương thì tốt hơn.

-Sao lại ngồi đây khóc vậy hả ? – Mai kéo tóc tôi.

Tôi giật tóc lại, nói :

-Cậu chủ sẽ ký hôn ước với cô Hạnh Thuý, tôi vui quá nên khóc.

-Ồ… đó là điều hay.

-Chắc vậy. Tìm một người xứng lứa vừa đôi với cậu chủ, thật tốt !

Mai nói với tôi :

-Tuyết có nghĩ đây là kế của mấy ông chú không ?

-Hả ?

-Biết trưởng tộc nhạy cảm về mặt tình cảm nên mấy ông chú tìm một người không hợp mấy với thằng nhóc Phách thì tinh thần thằng nhóc sẽ suy sụp. Hơn nữa qua Hạnh Dung, Mai thấy Hạnh Thuý là một người không có năng lực, dễ làm lung lay cơ nghiệp họ Đặng, đó là cái cớ tốt để truất ngôi trưởng tộc của thằng nhóc đó. Lúc đó nó sẽ thế nào ?

Tôi chưa hề nghĩ đến. Mai cốc đầu tôi một cái rõ đau :

-Suy nghĩ lại đi, chỉ vì một bước lùi của Tuyết mà đẩy thằng nhóc đó xuống vực thẳm. Một phút im lặng của Tuyết là ngàn năm im lặng của nó đó. Có đáng không ? - Rồi Mai nhảy lò cò đến bên cửa sổ. - Tiến một bước để có tất cả hoặc lùi một bước để mất tất cả.

Mai đi qua phòng giam của mình, để tôi ở lại. Hoặc tiến một bước để có tất cả hoặc lùi một bước để mất tất cả. Không ! Tôi không thể để cậu chủ phải đau khổ. Tôi không thể im lặng nữa.

-Ánh Tuyết ! Cô có chuyện gì à ? - Cậu chủ bước vào phòng tôi.

Tôi phải ngồi quay lưng lại. Cậu chủ hỏi :

-Hình như có ai ở đây ?

Tôi không trả lời câu hỏi của cậu chủ, ngược lại, tôi hỏi lại :

-Cậu chủ, hôn ước này có thật sự mang lại cho cậu hạnh phúc ?

-Đương nhiên là không.

-Tại sao ?

-Sau khi Tiểu Huệ và cha tôi mất, tôi luôn sống trong sự lạnh lùng của dòng họ, phải đến một thời gian nào đó tôi mới có được một hơi ấm của một người con gái. Đó là một tình cảm chân thành, xuất phát từ tim tôi, không phải là tình ruột thịt mà là sự thông cảm, yêu thương giữa hai người. Người duy nhất mang lại hạnh phúc cho tôi…

Tôi lại hỏi :

-Tại sao cậu chủ không chọn cô ấy để ký hôn ước.

-Vì cô ấy quá tự ti, viện mọi lý do để trốn tránh, tôi có nói thì cũng lảng đi, lúc nào cũng không thích bộc lộ cảm xúc của mình trước mặt người khác. Như giờ đây, đang quay lưng lại với tôi đấy.

-Nếu… cô ấy chịu tiến lên thì sao ?

-Ánh Tuyết…

Tôi quay lại, nhìn thẳng vào mắt của cậu chủ. Tôi hít một hơi thật sâu, để nói :

-Xin hãy huỷ bỏ hôn ước vô lý ấy, xin hãy chọn tôi. Tôi xin hứa sẽ chăm sóc cậu chủ cả đời và hoàn thành tốt nhiệm vụ của một người vợ.

(Lời kể của Giang Phách)

Tôi hoàn toàn sững sờ. Trước mặt tôi là một Ánh Tuyết hoàn toàn khác : sự cứng rắn, nghiêm nghị không thiếu chút dịu dàng đã thể hiện rõ ngay bây giờ. Đây chính là người con gái mà tôi thích ngay từ