Old school Easter eggs.
Nhóc To Gan Đấy

Nhóc To Gan Đấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325802

Bình chọn: 10.00/10/580 lượt.

nh nói với chúng tôi :

-Có thành viên mới gia nhập đấy, nghe nói đánh cũng khá lắm.

-Trai hay gái ? – Tôi hỏi.

-Hình như là gái. Đấy, mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo xuất hiện liền. – Anh Sơn chỉ về phía cánh cửa.

Đúng ! Khuôn mặt này tôi chưa gặp lần nào. Là con gái nhưng trông tay chân rất săn chắc. Xem ra tôi có địch thủ rồi.

-Hả ? Thành viên mới đấu với Mai. - Người bốc thăm chọn cặp thượng đài la lên.

-Đây đi đây ! – Tôi bước ra sàn tập.

-Cố lên Xích Thố ! – Atula vẫy tay.

Tôi đứng im thủ thế. Con nhỏ kia trong phút chốc lao tới, tung cú đấm vào sườn trái. Tôi vung tay ra đỡ. Ái chà ! Cú đấm khá mạnh đấy, bảy phần là muốn giết tôi. Tôi vừa đỡ những đòn lính mới tung ra, vừa nói :

-Bồ có những đòn rất giống một thằng nhỏ đây gặp cách đây mấy tuần.

Lính mới có hơi giật mình rồi lại đánh tiếp :

-Phải, hôm nay ta, Tôn Hạnh Dung, tới đây để trả thù cho cậu chủ Giang Phách.

-Ồ, về nói với cậu chủ rằng – Tôi nắm lấy tay phải của Dung và quét một đòn dưới đất. - một trăm năm sau mới thoả nguyện cái ước mơ quái quỷ đó !

Tôi hạ Dung trong vòng năm phút, dùng đúng 3 đòn và 4 phút để đỡ. Dung đứng dậy, nói :

-Lần sau ta sẽ hạ gục ngươi !

-Chắc vậy. – Tôi nói bâng quơ.

Tôi nói với anh Sơn :

-Trưởng CLB, xin phép anh cho em về sớm một chút.

-Chi vậy ? Về nấu cơm cho chồng hả ? – Anh Sơn đùa.

Tôi mỉm cười, mặc luôn bộ võ phục về nhà.

(Lời kể của Nhất Thiên)

Điện thoại di động của tôi đột nhiên rung lên, báo tin nhắn tới. Tôi bật lên xem thử. Một tin nhắn của chị Trân : "Chúc em và Mọt sách hạnh phúc."

Ái chà ! Vậy là được rồi. Tôi ngã người ra chiếc ghế sa lông, hôm nay có lẽ là một ngày may mắn.

-Tôi về rồi đây !

-Ừ. Hôm nay có chuyện gì mà cô xin về sớm thế ? – Tôi quay lại hỏi Mai.

-Chuyện này…

-Dù sao cũng chúc mừng cô, bọn đỉa dai nhách kia đã giác ngộ cả rồi.

Mai gật đầu :

-Đó là điều mừng lớn. Thú thật, thấy mấy người đó cứ thế, tôi khó xử lắm.

-Cô thật tốt bụng.

Rồi Mai lại đanh mặt lại, cô ấy nói chuyện rất nghiêm túc :

-Thằng nhóc quái quỷ kia đã cài người vào trường của tôi rồi. Có một con bé tên là Tôn Hạnh Dung, cũng học lớp 10 gia nhập vào CLB nhằm mượn sàn võ để giết tôi.

-Tôn Hạnh Dung à ?

(Lời kể của Tiểu Mai)

Trông mặt của Thiên coi bộ cũng không ngạc nhiên lắm. Tôi hỏi :

-Cậu quen con bé đó hả ?

-Không. – Thiên lắc đầu. – Nhưng tôi nghe đồn trong gia tộc Đặng, Tôn Hạnh Dung là ứng cử cho vị trí thiếu phu nhân trong gia tộc họ Đặng

-Cho thằng nhóc quái quỷ đó hả ?

-Không, là một người ở chi thấp hơn nhưng em cô ta có hy vọng sẽ là vợ chưa cưới của Giang Phách. Cô ta là người rất nóng nảy, thương em và hay hành động hấp tấp.

Đúng, những đòn của con bé ấy ra toàn là những đòn hấp tấp, dễ dàng đánh bại như trở bàn tay. Với sức mạnh ấy, chỉ cần bình tĩnh sẽ có thể phá kỷ lục CLB - tiếp được 5 chiêu của tôi.

-Nhưng hình như Giang Phách không thích vị hôn thê đó, cậu ta đã đấu tranh với gia tộc để tự chọn một người hợp với ý mình. – Thiên nói tiếp.

-Cũng đúng, hôn nhân sắp đặt trước thì không thích hợp. – Tôi thở dài.

-Có ngoại lệ chứ ? – Thiên mỉm cười. – Chúng ta thì sao ?

(Lời kể của Giang Phách)

Trông bà Dung ỉu xìu như cái bánh bao chiều. Đã bảo rồi, cái kế hoạch ngớ ngẩn ấy chẳng hay ho gì đâu, Tạ Tiểu Mai đã từng ném nguyên cái xe đạp lên để tránh đạn, với một bà đứng tấn chỉ có nửa nén nhan thì có sá gì. Chị em như nhau.

-Cậu chủ yên tâm, em sẽ xử đẹp con bé ấy vào lần sau. – Bà Dung quỳ trước mặt tôi. – Xin đừng lạnh nhạt với con bé.

-Anh Phách ! – Con nhỏ Thuý, em của bà Dung lay tôi liên tục. - Đừng bỏ rơi em mà.

-Ra ngoài đi ! Để yên cho tôi ăn trưa ! Cả hai chị em !

Cả hai lững thững đi ra ngoài phòng tôi, mặt vô hồn. Cái thứ đáng ghét đó mà mấy ông chú của tôi thích đưa vào là sao nhỉ. Lấy vợ ngay lúc này mà chọn loại lý lắc như thế nhà chỉ sớm mạc. Thật là…

"Cha mình bảo nếu phải lấy vợ sớm nên lấy vợ thật chín chắn để cô ấy đỡ đần việc nhà cửa thật tốt, hay nhất là nên lấy người hơn tuổi."

Lời nhắn gửi của tên khốn ấy lại vang vọng bên tai tôi. Tiếng nói, khuôn mặt và nụ cười của hắn vẫn không thể xoá được. Dương Nhất Thiên… nếu bạn không làm Tiểu Huệ chết thì mình sẵn sàng chúc phúc cho bạn, người bạn duy nhất của đời tôi.

Cạch ! Tiếng cửa mở ?

-Cậu chủ, tôi mang bữa tối vào đây.

-Đặt lên bàn cho tôi. Ánh Tuyết.

Ánh Tuyết đặt khay cơm lên bàn. Cô ấy vừa làm, vừa hỏi :

-Hồi nãy tôi thấy cô Hạnh Dung và cô Hạnh Thuý ra ngoài, coi bộ thất vọng lắm. Thất bại rồi sao ?

Tôi không nói gì cả. Ánh Tuyết gật đầu. Cô ấy nói :

-Hay để tôi đi ?

Tôi nói ngay :

-Không, cô ở yên đó ! Để