Nhóc Là Em Giả Bộ Hay Thực Sự Không Biết Tôi Yêu Em

Nhóc Là Em Giả Bộ Hay Thực Sự Không Biết Tôi Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 321880

Bình chọn: 9.5.00/10/188 lượt.

r/>-Trường này bắt đầu học từ hè, trước khi nhập học thì đã biết hết từ thời khóa biểu đến giáo viên bộ môn rồi.

-Mình mới chuyển tới, cho mình mượn cây viết với đôi giấy đi.

-Không thấy tôi đang bận hả?-cậu ta trả lời.

-mình không mang theo viết, cho mình mượn đi.-Di nài nỉ.

Cậu ta ném cho Di cây viết mà chẳng thèm nhìn mặt. Ân Di đưa tay chụp lấy cây viết rồi nói:

-còn tờ giấy nữa.

-Không có.-Cậu ta lạnh lùng trả lời.

-thì xé 1 đôi giấy thôi, tập cậu dày lắm mà.-Di nói.

Cậu ta quay lại, khuôn mặt khó chịu.

-Đã nói là không có, tai cô điếc h...ơ....

-Á...thằng nhóc "hàng hiệu"-cô đứng bật dậy chỉ thẳng vào mặt cậu ta hét lên.

-Lâm Ân Di- thầy chủ nhiệm quát lên.- Em muốn cả trường biết tới em chủ trong 1 ngày thôi chứ gì.

-Oái, thầy ơi, em xin lỗi.-Di ngồi xuống.

Cậu ta quay lên, khẽ nhếch môi khó chịu:

-Đồ nhà quê, xui xẻo thật.

-Đồ "hàng hiệu" mắc dịch.

bla...bla...bla...

Cả hai tự nhiên ngồi nói qua nói lại chí chóe khiến ông thầy tức mình, mắt ông ta sáng rực lên hình viên đạn, thoáng cái, ổng 1 tay phi hai viên đạn phấn về phía cậu ta và Di.

-Ối, thầy ơi, phấn lớp em mua bằng tiền quỹ đấy- Đám con trai xót xa la lên.

-Phấn rơi xuống mà gãy thì Kêu Chí Huy mua trả lại đi.

Bộp...cốp...á...

-Sao lại là em chứ, em đâu có làm gãy phấn-Chí Huy(cậu bạn đó) đưa viên phấn lên, còn nguyên vẹn.Thật ra không phải Huy sợ đền phấn mà là muốn kẻ nào đó phải thực hiện nghĩa vụ cao cả này.

cả bọn con gái vui mừng:

-Chí Huy muôn năm, Chí Huy Numberone-tụi con gái la lên khiến Huy khó chịu đưa đôi mắt đe dọa liếc nhìn khiến cả đám im lặng.

-Ủa, em nhớ ném trúng kêu cái cốp mà.-Lớp phó,là 1 anh bạn 4 mắt lên tiếng.

-Đồ nhà quê, cô nhớ đền phấn đấy.-Huy nhếch mép cười khinh bỉ.

"chết tiệt... cả hai đều đáng chết như nhau, cái ông thầy mắc dịch với tên hàng hiệu đáng chết"

Nhưng đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, nó cười nhếch mép:

-chỉ có một hộp phấn chưa tới 5000 mà có kẻ keo kiệt đến nỗi bị ném phấn mà ráng giữ cho khỏi vỡ để khỏi đền phấn. Nhìn thì ăn mặc sang trọng, mang Iphone vậy mà keo kiệt, bủn xỉn, hạ cấp.

Cả lớp như nín thở, tai Huy giật giật đỏ bừng. Ông thầy thấy mọi sự không ổn nên lên tiếng:

-Chúng ta học tiếp nào.

Huy liếc mắt ra đằng sau, khuôn miệng hình thành từng chữ:

-Chờ đó, đồ nhà quê.

Các em nghỉ đi.

-Cả lớp đứng.- lớp trưởng hô.

Thầy CN vừa bước ra khỏi lớp thì 1 hình ảnh khủng khiếp đập vào mắt Ân Di.

-Ê tụi bay, đánh bài đi.-Tiếng lớp phó vang lên.

-Ok, ê, Tùng, mày ra canh trước cửa đi.- 1 thằng khác lên tiếng ra lệnh cho cậu bạn đầu bàn, trông có vẻ hiền. Chắc lại là nhân vật bị bắt nạt rồi.

-Được rồi, mình đi đây- cậu ta e dè trả lời.

"cha mẹ ơi, đây thực sự là trường tư thục hả trời"

-A, bạn ơi.- 1 tiếng con gái cất lên gọi Di.-bạn có thể xích qua tí cho mình ngồi với được không.

-À, ừm, bạn cứ ngồi đi, tui đi xuống căn tin bây giờ đó mà.

-a, vậy mình cảm ơn nha.- cô bạn cười.

Ân Di chả hiểu gì hết, tự nhiên tới ghế mình ngồi, cứ tưởng cô bạn đó muốn bắt chuyện với mình ai dè mình bảo đi thì cho đi luôn. nhưng vừa đi ra khỏi ghế thì thấy cô ta ngồi chiếm hết bàn, bày ra 1 hộp kẹo, kẹo gì hok bik, chắc socola để cửa cẩm cái tên hách dịch đằng trước. xung quay là mấy đứa con gái xúm lại xung quanh cười cười nói nói. còn cái tên đó, liếc mắt nhìn nó nhếch môi thâm độc mà nó cảm giác như đọc được ý nghĩ của hắn giống như trong mấy câu truyện "chỉ cần 1 tiếng của tôi, cô sẽ CHẾT".

Ân Di lạnh cả sống lưng nhanh chân bỏ xuống cầu thang, vừa đi vừa suy nghĩ " nhất quyết bây giờ phải tìm cách giảng hòa với tên đó trước đã, quân tử trả thù 10 năm chưa muộn" mà cái bộ não của cô nhóc có chú ý vào cái gì quá đâu, đang nghĩ tới đó thì bắt đầu nghĩ "A, mà hình như thằng em họ mình về nhà nhỉ, nghe chú nói nó học giỏi lắm, thi cấp quốc gia cơ mà, mà mấy đứa học giỏi chắc toàn mang kính cận, mặt đầy mụn và xí quắc không à..." (bà này xem thường người ta quá) .

Đang mắc suy nghĩ thì chẳng may Ân Di đụng phải một anh chàng cao hơn linh 1 cộng 1/2 cái đầu làm cho Di té ngửa ra đằng sau. Anh ta vội xin lỗi rồi kéo Di lên.

-Em không sao chứ.

"Chậc, đau quá, nhưng dù sao cũng gặp được người tử tế, vậy là tốt rồi"

-Em không sao.- cô trả lời.

-Xin lỗi em nha, anh hơi vội, thôi anh đi đây.

-Vâng, hẹn gặp lại.

-à, ừm.- anh ta nói qua loa rồi vội vã bỏ đi.

Ân Di tiếp tục đi về phía căn tin, lần này, cô nhóc lại đụng phải 1 bà chị cao hơn Di 1 cái đầu, rất xinh xắn, tóc thắt đuôi sam. Lần này, cả hai mất đà mém tí té ngửa ra đằng sau nhưng chị đó vẫn xin lỗi Ân Di rối rít:

- Xin lỗi em nha, chị hơi vội, thôi c


Lamborghini Huracán LP 610-4 t