80s toys - Atari. I still have
Nhỏ Đáng Ghét... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi!

Nhỏ Đáng Ghét... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3212744

Bình chọn: 9.00/10/1274 lượt.

c.

Khẽ cất bước, vị bác sĩ ấy hếch môi hờ, giọng nhẹ tênh bay vào không trung, để lại “dấu ấn” cho Vĩnh Kỳ :

_ Minh CỦA TÔI. Hai người yêu nhau, muốn hôn nhau. Nhiêu đó vitamin liệu đủ chứ?

-------

Tại Mỹ :

Một cuộc sống hoàn toàn mang mùi vị mới toanh. Tất cả điều lạ lẫm và kích thích sự tò mò của Thiên Di.

Sóc con không ngờ Hải Nhân lại làm chủ một công ty lớn đến thế.

Ngắm nhìn cảnh đẹp và dạo chơi suốt tuần qua làm tâm trạng sóc con bớt u
buồn hơn, nhưng mỗi đêm, hình ảnh ai đó lại ùa về, ngập tràn trong tâm
trí…

Dù sao thì quên đi Vĩnh Khoa cũng là một điều khó đối với Thiên Di, niềm vui đâu trọn vẹn khi nỗi nhớ không nguôi ngoai.

Đưa ánh ngắm nhìn giang phòng mới, bỗng chốc, tia nhìn khựng lại nơi chiếc ba lô nhỏ đang nằm chõng chệnh….

Hai hộp quà xinh xinh vẫn còn nguyên vẹn.

Thiên Di chẳng dám mở ra, không biết vì sao nữa.

Đôi chân nhỏ khẽ động đậy, bước đến bên chiếc ba lô.

Chọn chiếc hộp to nhất, Thiên Di săm soi hồi lâu rồi mở nhẹ chiếc hộp. Là
một đôi giày búp bê đáng yêu kèm theo vài dòng chữ trên mẩu giấy nhỏ
“Chúc em sinh nhật muộn vui vẻ nhé. Anh đã chọn rất lâu đấy, mãi mới
được một đôi xinh thế này. Chắc chắn rất hợp với em. Chính An”

Chiếc môi bé hình thành nụ cười nhẹ, ngắm nhìn đôi giày không rời mắt, đúng thật là rất đẹp….

_ Là quà của Chính An à?

Từ ngoài cửa, Hải Nhân chậm rãi bước vào, ánh nhìn rơi tõm vào đôi giày nhỏ nhắn, môi thoáng nụ cười.

Chẳng đáp lời Hải Nhân, Thiên Di đặt đôi giày xuống bàn. Chiếc hộp nhỏ nằm gọn trong tay sóc con…

Mở chiếc hộp ra, Thiên Di đứng lặng người. Mọi cảm xúc ùa về, hình ảnh trước kia ùa về, làm choáng ngợp tâm trí nó.

Sợi dây chuyền có đôi cánh màu bạc.

Thứ mà Vĩnh Khoa luôn đeo trên cổ sao lại là quà Chính An tặng nó?

Nước mặt từ đâu rơi xuống, không sai, Thiên Di chắc rằng đây là quà của Vĩnh Khoa tặng nó…

Nén nước mắt, không hiểu sao Thiên Di giơ tay và quăng chiếc hộp xuống đất, làm sợi dây chuyền rơi ra ngoài nền gạch bóng loáng.

Ngồi bệnh xuống sàn nhà, Thiên Di ôm mặt khóc nức nở, trong tiếng nấc nghẹn ngào là những câu chữ chứa đầy sự đau đớn :

_ Sao lại thế? Sao anh ta lại đưa cái thứ này cho em. Làm sao em có thể
quên, có thể tiếp tục hận anh ta… Anh ta là tên đáng ghét, đáng ghét
nhất…. Hình ảnh về anh ấy cứ chiếm lấy tâm trí em, em không biết mình
phải thế nào nữa…

Hải Nhân lặng người nhìn từng giọt nước mắt khẽ rơi trên mắt ai đó, tim cậu quặng thắt. Làm sao mà cậu không biết chứ? Từ lúc nó theo cậu sang đây, đêm nào mà không thút thít khóc vì nhớ ai đó. Nét rũ rượi trên gương
mặt xinh xắn vờ vui vẻ làm cậu nhói lòng. Chẳng đang gắng gượng hay sao?

Dáng người nhỏ nhắn nấc lên liên hồi…

Ánh nhìn buồn bã chiếu vào sợi dây chuyền đang lấp lánh dưới vòm nắng tinh
khôi. Bước đến nhặt sợi dây chuyền ấy, Hải Nhân cười buồn :

_ Sao em lại quăng món quà quý giá này!

Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Thiên Di, nét buồn đượm trên mắt. Ôm dáng
người bé nhỏ vào lòng như muốn sưởi ấm trái tim đang rỉ máu.

Nâng mái đầu ai đó lên, đưa tay lau nhanh những giọt nước mắt ương bướng, Hải Nhân khẽ thì thầm vào tai Thiên Di :

_ Đừng để anh thấy em khóc nữa, bé Di à!

Nụ cười theo làn gió bay đi, Hải Nhân nhẹ nhàng đeo sợi dây chuyền ấy vào
chiếc cổ nhỏ dưới sự ngạc nhiên của Thiên Di. Nó toan giựt phăng sợi dây ấy ra thì bị Hải Nhân chặn lại bằng một giọng nói cực kỳ hung hăng :

_ Ngồi im nào.

Nhận được sự ngoan ngoãn của ai đó, Hải Nhân phì cười. Đưa tay xoa mái tóc
rối bời, khẽ đặt lên làn tóc ấy một nụ hôn nhẹ tựa ánh ban mai, Hải Nhân dịu dàng đưa chất giọng của mình truyền vào tai ai kia :

_ Vì không muốn nhìn thấy bé Di của anh rơi nước mắt vì tên ngốc đó nữa,
nên anh sẽ tặng em một món quà nhỏ. Nhận xong món quà ấy, em đừng giận
anh nhé!

Áng mây thứ 50 : Nghịch (2)

“Lúc còn trẻ không biết, cứ nghĩ rằng chỉ một chút thương tổn thôi là bản thân cũng sẽ không chịu đựng nỗi...Nhưng sau khi trải qua mưa gió nhấp nhô trong cuộc sống, mới biết qua những
tháng ngày dài đằng đẳng của một kiếp người, thì không có gì là không
thể tha thứ, là không thể không buông tay...”

_ Anh Vĩnh Khoa, xem em đem gì tới cho anh nè!

Từ ngoài cửa, Bảo Châu hớn hở chạy vào với cái túi bé xinh trong tay, gương mặt nở nụ cười hạnh phúc.

Nhìn Bảo Châu mà Vĩnh Khoa thoáng buồn, mấy tuần nay, không ngày nào là cô
không mang cơm đến cho cậu. Sự quan tâm của Bảo Châu dành cho Vĩnh Khoa
ngày càng nhiều, điều đó làm cậu… càng nhớ Thiên Di hơn. Nỗi nhớ chưa
bao giờ vơi đi…

Gương mặt lạnh như tiền, Vĩnh Khoa trầm ngâm cất giọng :

_ Không cần phải thường xuyên đến đây đâu, Bảo Châu.

_ Mặc em.

Nét cười thoáng vụt mất theo làn không khí, Bảo Châu ngồi xuống ghế, phơi
bày “thành quả” của một buổi sáng dậy từ sớm