
ặng nề hơn.
Chết tiệt!
Cái thế giới trong mơ kia có quái gì vui mà nó cứ
níu chân người ta lại thế?
Đau xót nắm chặt tay, vo thành hình nắm đấm, chàng
trai đứng đối diện chiếc giường kia gieo tia nhìn giận dữ lên người vô
tâm đang nằm ngủ ngay kia. Dường như ẩn trong đường nét giận dữ là
khoảng lặng trầm lắng mang cái tên riêng. Khoảng lặng ấy như thể con
sâu hiểm ác gặm nhắm tâm can người khác, để cho mọi tế bào trong cơ
thể người đó bào mòn dần, tiêu tan dần. Và hẳn là sau đó, một vết
thương lòng sẽ không bao giờ lành, không ngừng rỉ máu tươi.
Vậy… cớ gì mà con người vô tâm kia có thể ung dung
ngủ thế kia? Không nghe thấy có người đang gọi sao? Không nhìn thấy có
người đang trông chờ chăng?
Buồn bã rời giang phòng ảm đạm, chàng thanh niên nọ
lẳng lặng nhấc từng bước chân vô hồn trên nền gạch lạnh toát mùi tử
thần. Đôi mày lắm khi nhíu lại tỏ rõ nỗi đau trong lòng nhưng nào ai
nhìn thấy!
Cứ như vậy, thời gian cứ nhích dần. Ngày ngày vẫn
trôi trong sự mong chờ và hy vọng của một số người.
Quãng thời gian quí báu giương mắt nhìn con người vô
tâm kia mê man trong cơn nguy kịch hệt cả thế kỉ trôi qua. Đơn giản bởi
khoảng thời gian ấy chỉ tồn tại duy nhất những tiếng “Tít” dài vô
hạn và nhịp dịch chuyển của kim đồng hồ mà không hề có một tiếng
nói riêng nào. Lúc đó, cứ như cả thế giới đã bị đóng băng hoàn
toàn, cứ như thể nhịp sống đã vĩnh viễn biến mất.
Một khoảng lặng để gieo tia nhìn mang niềm hy vọng to
lớn.
Một khoảng lặng để cầu nguyện với Chúa trời.
Một khoảng lặng để giấu nhẹm những bí mật đau
lòng.
Và…
Một khoảng lặng để mang nguồn sống trở về từ cõi
âm.
Nhưng… dường như khoảng lặng im lìm kia đã phủ lên
màu bóng đêm đáng sợ mất rồi. Chẳng có Chúa trời, chẳng có nguồn
sống nào cả. Chẳng một ai có thể gọi con người lười biếng kia dậy
cả.
Có thể không?
Mọi chuyện có thể như lúc trước không?
Liệu… sẽ có sự đáp trả xứng đáng cho tia hy vọng
tưởng chừng vô vọng kia chứ!
Mỗi ngày, dành một ít thời gian ngắn ngủi ra để
ghé qua giang phòng kia dường như đã trở thành thói quen của một số
người. Vẫn hy vọng, hy vọng rằng một ngày nào đó mọi thứ sẽ trở
lại bình thường, sẽ trở với khuôn khổ vốn có của nó.
-------------------------------
Trời quang, mây trắng. Chim hót véo von không ngừng.
Lá xanh lao xao mãi miết khiêu vũ chênh vênh cùng gió nhẹ. Cánh chim
mượt mà sải cánh miên man trên nền trời cao vời vợi. Mặt hồ im lìm
chốc chốc lại gợn chút sóng. Nước trong veo, tinh khiết đến mát
lòng.
Với khung cảnh kia, thật tuyệt làm sao nếu trở thành
tranh vẽ!
Lớp hội họa hôm nay có tiết ngoài trời, đương nhiên
sẽ có sự xuất hiện của Minh Tuấn.
Bàn tay thoăn thoắt di chuyển trên trang giấy trắng
tinh, đường cọ bay bỗng hệt như múa. Mảng trắng của giấy dần bị
nhiều tảng màu sắc khác nhau chinh phục, từng hình thù dần hiện rõ
nét hơn trên mặt giấy trơn bóng.
Phối màu cho từng cảnh vật đã hiện hình trong trang
giấy của mình xong, Minh Tuấn đặt cọ xuống rồi gieo tia nhìn khá hài
lòng lên sản phẩm vừa được tạo ra. Nhận được những lời ngợi khen từ
các bạn cùng lớp và cô chủ nhiệm, Minh Tuấn chỉ khẽ cười rồi gật
đầu cám ơn.
Trông cậu lúc này thật khác.
Liệu có ai biết được một bộ mặt khác nữa của anh
chàng này?
Vẽ xong. Cười tít mắt với sản phẩm của mình, Thiên
Di nhanh nhảu cất tranh rồi chạy sang chỗ Minh Tuấn hớn hở kéo cậu
bạn đi mua thức uống.
Không phải vô duyên vô cớ chạy lại kéo Minh Tuấn
xuống cănteen đâu, chỉ vì Thiên Di có chuyện muốn hỏi thôi. Dạo này,
vì sự thất thường của Minh Tuấn nên Thiên Di cảm thấy hơi lo cho cậu
bạn này một chút.
Với tư cách là bạn bè thì tiếc gì vài lời hỏi
han!
Hút một hơi nước suối cho đã khát, Thiên Di cười tinh
nghịch rồi quay sang cậu bạn, hỏi khẽ :
- Tuấn nè, đang có tâm sự phải không? Nếu xem Di là
bạn, kể Di nghe nhé?
Không đáp, Minh Tuấn lặng lẽ bước đến chiếc ghế đá
trước mặt. Đặt mình ngồi xuống băng ghế lạnh ngắt, Minh Tuấn thở
dài não nề.
Mím chặt môi, sóc con lon ton chạy đến rồi ngoan
ngoãn ngồi xuống cạnh anh chàng lớp trưởng. Chờ đợi.
Khóe môi bỗng chốc hình thành tia cười khó hiểu,
Minh Tuấn khẽ cuối đầu rồi cất giọng. Ẩn chứa trong giọng nói trầm
trầm kia