Polly po-cket
Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211090

Bình chọn: 7.5.00/10/1109 lượt.

ất nhiều. Xem ra con gái của baba đã lớn và suy
nghĩ chính chắn hơn trước rất nhiều. Con xem, đã sắp trở thành mẹ rồi.

- Khi con rời khỏi nơi này, đã gặp một cô gái. Cô ấy mang gương mặt của
mẹ Pi, cô ấy tên là Tiểu Ái. Chị Tiểu Ái rất là tâm lý, luôn nói ra
những điều tốt và khuyên bảo con rất nhiều.

- Rất giống mẹ con sao, ta cũng muốn gặp mặt cô gái đó. - Ken ngạc nhiên nói.

- Khi con quay về tìm họ, họ đã chuyển đi rồi. Con đang nhờ Thiên Bảo tìm giúp, chắc sẽ nhanh tìm được.

Rose vừa dứt lời, xe cũng dừng lại trước nơi an nghĩ của Pi. Rose và Ken
cùng nhau đi tới trước mộ Pi, hai cha con nhìn di ảnh mà mỉm cười,
phương trời nào đó có lẽ mẹ Pi của cô cũng đang vui mừng, vì cô con gái
đã sắp trở thành mẹ rồi.

Rose tránh mặt Tuấn Khôi, điều này khiến Tuấn Khôi cảm thấy vô cùng khó chịu không hiểu trong lòng Rose đang suy nghĩ điều gì.

Tuấn Khôi lái xe chạy đến Phạm gia, anh cố tình đến nơi không báo trước để
cô gái kia không viện cớ lí do nào đó mà từ chối gặp mặt. Quả nhiên
trong liệu tính, cô ấy không hề ngủ, không hề đang ra ngoài, hiên tại là đang ngồi trong vườn hóng mát ngắm hoa vô cùng thanh thản.

Người làm được Tuấn Khôi ra hiệu im lặng nên không ai dám báo cho Rose biết.
Tuấn Khôi nhè nhẹ bước đến nơi Rose đang ngồi trên chiếc ghế nằm, đến
nơi anh mới phát hiện thì ra cô gái này đang đọc sách tìm hiểu về trẻ
con, lại nằm lăn ra mà ngủ ngay trong vườn. Tuấn Khôi nhìn nét mặt xanh
xanh của Rose, có lẽ vì mang thai không ăn uống được đầy đủ, anh cởi
chiếc áo ngoài của mình đắp lên người cô, sợ cơn gió sẽ làm cô nhiễm
bệnh. Anh dùng tay vuốt những sợi tóc lấm tấm trên má cô, gương mặt này
tuy không còn là Rose của ngày nào, nhưng tính cách của cô sao có thể
thay đổi được.

Đôi bàn tay anh chạm nhẹ vào má Rose, cô khẽ
giật mình tỉnh lại. Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy yêu thưa kia đang nhìn
cô, Rose bật ngồi dậy, áo của anh rơi khỏi người cô.

- Anh… anh đến từ khi nào?

- Cũng được một lúc rồi, em mệt sao? - Tuấn Khôi quan tâm.

- Không, tôi không sao cả. Vì sao anh đến mà không nói trước.

- Chuyện này phải để anh hỏi em, vì sao tránh mặt anh.

Rose biết không thể tránh né Tuấn Khôi mãi được, chuyện gì đến cũng đến phải đối diện sự thật.

- Vì tôi cần thời gian phải suy nghĩ kĩ hơn.

- Em muốn suy nghĩ về điều gì?

- Chuyện của tôi và anh, và cả đứa trẻ này. - Rose đưa tầm mắt nhìn Tuấn Khôi, lo sợ anh nổi giận.

Tuấn Khôi khó hiểu, lại kìm nén chút tức giận nhẹ nhàng hỏi.

- Không phải nó đã quá rõ ràng sao? Đứa trẻ là con của chúng ta, em và
anh sẽ nhanh chóng kết hôn và sống cùng nhau tại Trần gia.

-
Nó không xuất phát từ tình yêu của anh. Khi đó, tôi vẫn còn là Tuyết
Nhi, và đứa con này là con của Tuyết Nhi và anh, không phải của Rose. -
Rose bật khóc.

Tuấn Khôi chưng hửng, chẳng phải là hiểu nhầm
sao. Khi ấy tất nhiên anh biết cô là Rose, khi bên cạnh cô cũng gọi tên
Rose, điều đó lại khiến bản thân cô không vui sao.

- Rose, nghe anh giải thích đi.

Tuấn Khôi chưa kịp giải thích thì Rose đã nức nở.

- Vì vậy anh và tôi phải cùng nhau xem lại tình cảm của cả hai. Đặc biệt
là anh, anh hãy xác định lại rằng người anh yêu và Rose hay Tuyết Nhi. - Rose ấm ức nói.

Tuấn Khôi trơ mặt, chẳng phải cả hai là một sao?

- Rose, em làm sao vậy, không phải hai người là một sao, vì sao em lại hỏi anh câu đó chứ?

- Anh về đi, khi nào tìm được câu trả lời thì hãy tìm gặp tôi. - Rose
đứng lên đi vào bên trong. - Tôi nhắc lại câu hỏi, người anh yêu là Rose hay Tuyết Nhi?

Tuấn Khôi ngơ ngác, chưa bao giờ anh lại gặp
phải tình huống khó khăn như vậy, là Rose đang thử thách với anh sao.
Hoặc là trả thù những ngày tháng anh lạnh lùng với cô, và cô đang khiến
anh vô cùng đau đầu.

***********************************

Cuối cùng thì Thiên Bảo cũng điều tra ra tin tức của Tiểu Ái, Rose cầm trên
tay địa chỉ mà vô cùng vui mừng, cô lại sắp được gặp người chị, người
mang gương mặt của mẹ mình.

Đi đến địa chỉ kia, là một phòng trọ bé xíu, Tiểu Ái đang ngồi hí hoáy viết gì đó nghe tiếng gõ cửa liền đi ra ngoài.

- Chị, là em. - Rose thấy Tiểu Ái liền ôm chầm.

- Sao em biết mà tới đây, Tuyết Nhi. - Tiểu Ái mỉm cười nói.

- Em tìm chị khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được rồi. Vì sao chị đi không nói với em chứ. - Rose tỏ vẻ giận dỗi.

- Chị nghĩ em quay về nhà sẽ không cần tá túc nhà chị nữa, em lại là một
tiểu thư danh giá, chị sợ phải mang tiếng là lợi dụng nếu em quay lại
tìm. - Tiểu Ái nói.

- Chị nghĩ gì vậy, chị là người tốt nhất em từng gặp. - Rose nhìn đóng giấy tờ trên bàn. - Tiểu Ái, chị đang làm gì vậy?

- Chị đang viết hồ sơ xin việc làm, chị phải lo cho em gái chị học hành tử tế.

- Nơi này xem ra không bằng nơi trước đây em ở cùng chị, có chuyện gì mà chị phải dọn đi vậy?

- Nhà kia hết hợp đồng nên họ lấ