
sống hạnh
phúc. - Ken đưa tay Rose giả cho Tuấn Khôi.
Tuấn Khôi đón lấy tay Rose, nắm lấy…
- Con hứa, thưa ba. - Tuấn Khôi đáp.
Rose giả e ấp, cuối cùng ngày cô ta mong đợi đã tới, kế hoạch sắp hoàn thành.
Minh Trí làm chủ hôn cho cuộc hôn nhân này…
- Tuấn Khôi, con có đồng ý làm chồng của Minh Hà hay không.
- Dạ, con đồng ý.
- Minh Hà, con có đồng ý làm vợ của Tuấn Khôi hay không.
- Dạ, con đồng ý.
Cả hội trường vỗ tay, chúc mừng đôi tân lang và tân giai nhân sẽ hạnh phúc viên mãn.
Thiên Bảo nắm tay Rose chạy nhanh vào giáo đường, Rose nhìn thấy cảnh tượng Tuấn Khôi như sắp hôn Rose giả liển hét.
- Tuấn Khôi, cô ta là giả mạo.
Tiếng hét của Rose khiến cả hội trường im bặt trong vài giây, những ánh mắt
kì lạ nhìn về phía cô, sau đó là tiếng ồn ào đồn thổi.
- Tuyết Nhi, em đang nói gì vậy. - Tuấn Khôi ngừng lại nhìn về phía Rose thật.
- Em chính là Rose, cô ta là giả mạo. - Rose hét lên.
Rose giả khẽ giật mỉnh, nhưng sau đó liền bình thản nói:” Cô ta là ai, lại muốn phá đám cưới của chúng ta.”
- Tuyết Nhi, em nên rời khỏi nơi này trước. - Tuấn Khôi nhìn Rose nói.
Minh Trí nhìn cô gái trước mắt, giọng nói của cô ta hệt như Rose. Quả thật chuyện này có chút kì lạ.
- Thiên Bảo, con lại bày trò gì nữa đây. Vì sao lại đưa cô gái lạ kia vào đây gây chuyện. - Trần Hậu tức giận nói.
- Để cô ta nói. - Minh Trí nói.
- Baba, con là Rose của mọi người đây. Cô ta giả mạo con chắc chắn có
liên quan đến những kẻ bắt cóc khiến con bị mất trí nhớ thời gian qua,
lại bị hủy mất dung nhan và phẫu thuật thành một người khác như thế này. Con bên ngoài lưu lạc, con rất nhớ mọi người. - Rose đi tới phỉa Rin
nắm lấy tay Rin mà nói, hai giọt lệ lưng tròng, người cô thương yêu nhất chính là Rin, người mẹ luôn thương yêu cô.
Tuấn Khôi nhìn Rose giả một cách nghi ngờ, Rose giả cũng vờ khóc lóc.
- Con là Rose, vì sao mọi người lại nghe một người xa lạ mà nghi ngờ con. Huhu, mọi người hết thương con rồi sao. - Rose giả khóc ngất.
Minh Trí nhạy bén nhìn Rose giả, rồi nhìn Rose thật khẽ nói.
- Gia đình có việc quan trọng cần giải quyết. Hôn lễ hôm nay xem như hủy, tôi vô cùng xin lỗi vì đã làm mất thời gian của mọi người. Hy vọng các
vị bỏ qua cho gia đình chúng tôi. - Câu nói của Minh Trí sắc bén, khiến
Rose giả lo sợ tột độ.
Các khách mời nhanh chóng ra về, thế lực của Trần gia khiến họ không dám phàn nàn.
- Nếu chuyện này lọt ra ngoài, Trần gia sẽ ngưng mọi hợp tác nếu biết ai tiết lộ. - Minh Trí nói tiếp.
- Cô gái, con nói mình là Rose… nhưng hiện tại Rose của chúng ta đang đứng bên kia. Chuyện nay quả thật không thể tin được. - Rin nhìn vào
Rose mà nói, gương mặt xa lạ kia… chuyện cô gái này kể ra,quả thật khó
tin.
- Mẹ Rin, từ bé con đã mất mẹ, người là người yêu
thương con nhất. Mẹ còn nhớ không, năm con 7 tuổi, bị Tuấn Khôi trêu
chọc mà ngã xuống bể bơi nhưng thật may là có người làm cứu lên mẹ đã
bảo vệ con mà phạt Tuấn Khôi đứng úp mặt vào tường cả một buổi chiều,
đến lúc con phải năn nỉ mẹi tha cho anh ấy, mẹ mới không phạt
Tuấn Khôi nữa, lần đó mẹ đã cấm hai đứa không được đến gần bể bơi nữa. -
Rose rưng rưng nước mắt, cô rất muốn ôm mẹ Rin của mình ngay lúc này,
nhưng cô sợ… mẹ không tin mình.
- Chuyện này… - Rin nhìn Rose giả đang đứng gần đó ngẩn ngơ nhìn.
Minh Trí ngồi suy nghĩ trong phòng khách, Trần Hậu đã đi ra ngoài. Sự vắng
mặt của Trần Hậu khiến Rose giả vô cùng lo lắng, năng lực của ông ta quả thật không thể không e sợ. Nhưng mà, không phải bọn họ nói Rose thật đã chết hay sao, vì sao hôm nay lại có một cô gái đến nhận là Rose, lại
mang một gương mặt khác và một câu chuyện kì lạ.
- Mẹ
Rin, đừng tin lời cô ta… chuyện đó con nhớ đã từng tâm sự với một vài
người bạn cũ, có thể cô ta đã nghe được từ bọn họ. - Rose giả lên tiếng.
- Vậy chuyện giữa tôi và em… em cũng mang đi kể người khác nghe sao? -
Thiên Bảo tin vào cô gái xa lạ kia chính là Rose, nhưng anh cần một lời
giải thích rõ ràng hơn.
- Chuyện giữa chúng ta… - Rose giả ngẩn người, không biết phải nói gì.
Tuấn Khôi im lặng quan sát, Minh Trí cũng không nói một lời nào.
- Không phải lần đó tôi đã tỏ tinh cùng em sao? Vì sao cô ấy lại biết
chuyện đó. - Thiên Bảo nhìn trừng trừng vào Rose giả, cô gái này xem ra
quá khả nghi.
- Em… em không biết… có thể bọn họ đã
theo dõi chúng ta.. đây chính là một kế hoạch. Thiên Bảo, anh không tin
em sao… huhu - Rose giả khóc lớn lên, một phần lo sợ.
Thiên Bảo bước tới gần Rose giả hơn, đôi bàn tay nắm chặt lấy tay Rose giả như muốn nóp nát:” Nói, cô thật ra là ai?”
Rose giả đau đớn, sợ đến xanh mặt.
- Thiên Bảo, mau buông Rose ra. - Tuấn Khôi đi tới, gạt tay Thiên Bảo ra khỏi Rose giả.
- Cô ta chắc chắn là giả mạo. - Thiên Bảo nói lớn.
- Giả hay thật, t