
h anh.
- Không, em và Trần gia không có quan hệ gì cả. - Rin nghe Tuấn Kiệt nói vậy liền bất ngờ, cô rõ ràng không hề liên quan đến Minh Trí.
- Vậy chuyện em và anh ta cùng đưa con đi học, rồi chuyện hai người hôn nhau trước RoYal. Em nói xem Ngọc Nhi, em yêu anh ta sao? - Tuấn Kiẹt nắm chặt lấy hai tay Rin mất bình tĩnh mà nói.
- Tuấn Kiệt, vì sao anh biết những chuyện này. - Rin ngạc nhiên hỏi.
- Em chưa đọc báo sao, hình hai người đã tràn ngập trên các tờ báo. - Tuấn Kiệt nói lớn.
Rin bây giờ mới nhìn qua sấp báo trên kệ tủ. Từ sáng khi cô dọn hàng thì khách kéo đến không kịp bán thì làm sao có thời gian mà đọc báo chứ. Rin nhìn những hình ảnh và tiêu đề của bài viết, gương mặt thoáng đỏ lên vì tức giận rồi nhanh chóng nói:" Họ bịa chuyện."
- Ngọc Nhi, em có thể quay về bên anh? Gia đình ba người chúng ta sẽ hạnh phúc như ngày xưa. - Tuấn Kiệt nghe Rin phủ nhận quan hệ với Trần Minh Trí thì lập tức bắt lấy cơ hội.
- Em không thể, hãy quên em đi Tuấn Kiệt. Chúng ta mãi mãi không thể. - Rin lắc đầu lùi một bước, cô không thể ở bên cạnh Tuấn Kiệt được.
- Có thể, chúng ta có thể cùng nhau đi trên con đường phía trước. Em nói đúng, hãy quên đi tất cả những chuyện không vui trước đây mà sống. Em vẫn còn trách chuyện lần đó của anh sao? - Tuấn Kiệt hỏi, nghĩ Rin không chấp nhận anh không phải vì Minh Trí thì chắc hẳn là vì chuyện giữa anh và Mỹ Hoà lần đó.
Điều mà cô không muốn nhắc đến là chuyện giữa anh và cô gái kia, lần đó chính vì chuyện giữa anh và Mỹ Hoà nên cô biết mình không hề yêu anh. Đối với anh cô chỉ là sự kính trọng, biết ơn mà thôi, nhận lời kết hôn cùng anh chỉ là cô không có tư cách từ chối tình cảm của Tuấn Kiệt. Nhưng bao nhiêu việc xảy ra, đối với của Rin và Tuấn Kiệt đều đã có một khoảng cách, hiện tại Rin biết mình không yêu và không thể kết hôn cùng người đàn ông trước mắt.
Rin chưa kịp đáp lời của Tuấn Kiệt thì Tuấn Khôi từ bên trong lại chạy ra, gương mặt rạng rỡ ánh mắt nhìn về Tuấn Kiệt đầy yêu thương: " Ba, ba đã nói chuyện xong với mẹ chưa, con có rất nhiều chuyện muốn nói với ba đó."
- Tuấn Khôi, đây không phải cha của con, chỉ là một người quen của mẹ. - Rin khẽ ngồi xuống bên cạnh Tuấn Khôi mà nói, cô không muốn thằng bé hy vọng vào một người không phải cha của cậu, càng không muốn Tuấn Kiệt có hy vọng về cô.
Tuấn Khôi nghe mẹ nói vậy, khẽ buông tay ra khỏi người Tuấn Kiệt, đôi mắt trở nên buồn bã mà đỏ hoe:" Thật sự không phải là cha của con sao". - Sau đó khóc lớn hơn:" Vì sao không nói ngay từ lúc nãy."
Rin ôm lấy con trai vào trong lòng khẽ vỗ về:" Tuấn Khôi ngoan, đây tuy không phải là cha ruột của con nhưng là người yêu thương con rất là nhiều. Con phải kính trọng chú ấy như cha của mình."
- Mẹ, vậy khi nào cha mới về. - Tuấn Khôi ngấn nước mắt mà hỏi.
- Con trai ngoan, đừng khóc nữa. Mẹ hứa cha con sẽ nhanh về thăm con thôi. - Rin lau nước mắt cho Tuấn Khôi khẽ cười.
- Khi nãy con đã lỡ khoe với chú đẹp trai rồi, còn bảo chú ấy ngày mai không cần đến chở con đi học vì cha con đã quay về. Bây giờ lại không phải là cha, chú ấy thể nào cũng cười chê con. - Tuấn Khôi nói vẻ giận dỗi.
Rin nghe con trai nói vậy thì trong lòng vô cùng lo sợ, Trần Minh Trí nếu biết Tuấn Kiệt đến tìm cô thì sẽ thế nào đây. Lần trước không phải đã dùng thế lực mà làm Phạm gia một chút nữa đi vào con đường phá sản. Gương mặt Rin trắng toác lên, nhìn về phía Tuấn Kiệt nói.
-Tuấn Kiệt, anh ta mà biết anh đến sẽ một lần nữa gây khó dễ với Phạm gia. Anh hãy mau về đi, đừng tìm em nữa. Em chỉ mang đến phiền phức cho anh mà thôi.
- Trong mắt em, tôi là người gian ác nham hiểm như vậy sao? - Minh Trí sau khi
nghe Tuấn Khôi nói nhanh chóng lái xe đến biệt thự hoa hồng trắng, anh lo sợ cô sẽ một lần nữa đi cùng Tuấn Kiệt
Rin nghe giọng nói quen thuộc từ đằng sau, bất giác giật mình quay lại thì đã nhìn thấy Minh Trí bước vào với nét mặt không lộ chút cảm xúc nào đang chăm chăm nhìn về hướng cô. Hai mắt chạm vào nhau, Rin nhanh chóng run rẩy cả người, không hiểu từ khi nào nhìn thấy người đàn ông này cô luôn có cảm giác sợ hãi này.
- A, chú đẹp trai đến chơi với cháu sao. - Tuấn Khôi nhìn thấy Minh Trí đến thì vui mừng buông mẹ mình ra mà chạy đến bên Minh Trí, trong lòng Tuấn Khôi luôn cảm thấy an toàn khi ở bên cạnh người chú này.
- Vẫn kêu là chú sao? - Minh Trí khẽ nhíu mày nhìn Tuấn Khôi.
- Không, là baba. Đã xảy ra một chút hiểu nhầm baba ạ, người kia không phải cha ruột con. - Tuấn Khôi buồn bã đáp.
- Tất nhiên baba của con biết, hôm nay baba đến đón con đi gặp cha ruột của mình. Con có muốn theo baba không? - Minh Trí ôm Tuấn Khôi trong tay mỉm cười hỏi.
- Thật không ạ. - Tuấn Khôi ngạc nhiên hỏi, ánh mắt lộ nét vui mừng.
Rin chấn động khi nghe Minh Trí nói như vậy, chẳng khác nào anh đang tuyên bố sẽ bắt Tuấn Khôi của cô đi hay sao.
Minh Trí bế Tuấn Khô