
ũng ko thể lên lớp được.
Hả ? Tôi ko khỏi ko giật mình. Thầy phù
thủy có khác, biết tôi nghĩ gì luôn sao. Sau này phải nghĩ cái gì khác
mới được. Chẳng hạn như thầy dù có ế vợ nhưng vẫn rất cuốn hút…
Thầy nhìn lớp trưởng, ra lệnh :
- Em, nói cho tôi biết, tại sao em cũng có tên trong những người ngủ gật vào giờ văn ?
Cậu bạn gãi gãi đầu , ấp úng :
- Em, tối hôm kia, em thức khuya xem đá bóng nên…
- Nên sau này em cũng ở nhà ngủ luôn đi.
Cả lớp đều gục mặt xuống bàn cười trộm.
- Giờ tin học là để các em làm việc
riêng , phá phách hả ? Tôi biết tất cả các em ở đây đều tiếp xúc với máy tính từ nhỏ nhưng như thế là các em có quyền bỏ qua bài học ở lớp ,
đúng ko ?
Rồi thầy chỉ vào một bạn gái có tiếng hay lên mạng xã hội Facebook ngay cả trong những giờ khác :
- Em. Ai cho phép em lên facebook hay là Yahoo trong giờ học ?
Bạn gái kia nhìn anh rồi chớp chớp mắt :
- A, tại em. Thầy ơi, nếu em ko lên sẽ có người đi báo cảnh sát đấy.
- Vậy lần sau nói với những người đó trước khi báo cảnh sát thì nhớ tắt máy tính.
Cả lớp lại ôm bụng cười .
Thầy nghiêm giọng :
- Cái mà để tôi và giáo viên phàn nàn
nhiều nhất đó là giờ thể dục. Chưa bao giờ có tiết thể dục nào mà ko bị
trừ điểm. Muốn hay ko cũng phải học chứ ? Một tuần chỉ có hai tiết, sao
các em lại ko chịu làm cho tốt. Vừa rồi, tới nửa lớp quên giày, nửa lớp
đau chân – nói tới đây , thầy dừng ánh mắt ở tôi. – Vy Anh , em bị tai
nạn sao ? Trúc Vũ, em bị ngã cầu thang sao ?
Lần này , cả lớp cười ầm lên. Còn tôi với Trúc Vũ chỉ biết le lưỡi nhìn nhau.
Anh nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý.
Chết rồi. Biết vậy lúc nãy dù có thế nào cũng bắt anh về công ty rồi. Tuy là tội nhẹ …nhưng thật xấu hổ.
Nhưng tôi bắt đầu cảm thấy hơi kì lạ, thầy phù thủy hình như còn toan tính thêm điều gì .
Và…sự thật đúng là vậy.
- Trúc Vũ lớp phó và Vy Anh lớp phó học tập. Mời hai em đứng dậy.
À, có lẽ là khen đây. Chứ hai đứa tôi luôn là học sinh gương mẫu mà, những tội vặt so với cả lớp thì chả đáng kể đâu.
Thầy mỉm cười :
- Hai em rất giỏi tiếng anh và tiếng pháp đúng ko ? Tôi rất tự hào.
Thầy nói vậy là có căn cứ. Trường tôi ,
ngoài tiếng anh ra còn có cả tiếng pháp. Điểm ngoại ngữ của tôi và Trúc
Vũ luôn đứng đầu khối. Nhưng mà câu khen ngợi này có mùi …nguy hiểm.
Thầy nhấn mạnh :
- Nên trong giờ anh văn, khi mà giáo
viên yêu cầu hội thoại , thảo luận thì các em dùng tiếng pháp và giờ
tiếng pháp, thì các em sử dụng tiếng anh ?
Phì …!!! Cả lớp cười lớn, có người còn đập mặt vào bàn .
Vụ này thật ra là khá buồn cười nhưng
trong trường hợp này hai đứa chỉ biết cúi đầu như những đứa trẻ mắc lỗi . Bời vì…anh đang ở đây.
Thật ra mấy hôm nay lớp học rất loạn.
Giáo viên hai môn tiếng anh và pháp là một. Mà hai giờ ấy, thầy chỉ lo
chấm bài lớp 12 nên ko để ý, cứ bắt chúng tôi lấy sách ra dịch. Như thế
nhàm chán lắm.
Vậy là cả lớp cứ lôi tiếng pháp, tiếng anh tùm lum ra mà bắn. Có khi còn ko hiểu mình nói gì nữa là !!!
Thậm chí tiếng nhật và hàn cũng được lôi ra kia.
Thầy lúc đó chỉ biết lắc đầu. Tuy im lặng ko phê bình nhưng thật ra lại rất ác độc, điểm sổ đầu bài cứ thế mà trừ.
Nhưng sao thầy phù thủy lại chỉ trách
hai đứa tôi .Tại sao ? Tại sao ? Và dù có thế thì sao cứ phải chọn thời
điểm lúc anh ở đây ? Why ? Pourquoi ?
Anh cũng ko nói gì, dưới ánh nắng ban
trưa, nụ cười anh rất rực rỡ …khiến người khác cũng phải cười theo. Dù
tôi đang rất muốn khóc .
Thầy tiếp tục tấn công, phù thủy là vậy luôn ức hiếp các thiên thần bé nhỏ :
- Hai lớp phó của chúng ta là rất giỏi. Các em ăn vặt trong lớp.
Thiên thần Trúc Vũ bắt đầu phản bác :
- Thưa thầy, tại sao thầy lại nhắc tới chuyện này ?
Phù thủy tỏ vẻ đương nhiên :
- Ko đúng sao ?
Muốn thắng phù thủy, chỉ có trí thông minh mới là vũ khí lợi hại nhất.
Tôi nhìn phù thủy , gật đầu :
- Đúng, nhưng thầy ơi, cái này tụi em làm từ năm lớp 10 cơ mà.
Trúc Vũ trừng mắt nhìn tôi, nói nhỏ :
- Cậu hâm à, tớ đang cố cứu vãn cậu lại…
Tôi làm gì chứ ? Tôi chỉ muốn nhắc nhở thầy là chuyện này có từ lâu rồi, thầy cũng bỏ qua thì sao hôm nay lại lôi ra thôi mà …
Thầy sắc mặt chuyển từ trắng sang xanh , wow, rất màu sắc nhé :
- Hai lớp phó !!! các em còn như thế thì lớp ta sẽ như thế nào ?
Trúc Vũ đùn đầy trách nhiệm :
- Thầy, em chỉ hỗ trợ lớp trưởng.
Tôi đương nhiên cũng chẳng dại gì mà vơ hết vào mình :
- Thầy, em chỉ là lớp phó học tập.
Ánh mắt thầy nhìn tôi đầy tà ác :
- Vậy lớp phó học tập, Vy Anh, em giải
thích sao về việc giờ kiểm tra lại ném tài liệu cho các bạn ? Và lúc
giáo viện bộ môn giao cho em ra bài tập về nhà thì em lại gợi ý luôn cả
đáp án ?
Cả lớp lại c