XtGem Forum catalog
Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211003

Bình chọn: 7.5.00/10/1100 lượt.

đáp :

- Em không muốn .

Anh nhìn tôi , cắt đứt sự đôi co bằng cái nhìn cảnh cáo :

- Đừng có bướng !

Tôi ngoan ngoãn ngồi im, không gạt chiếc áo kia ra nữa, nhưng nhỏ giọng :

- Anh không cần phải tỏ ra là quan tâm đến em như thế đâu. Em không cần.

Anh khẽ thở nhẹ ra :

- Vy Anh ! Đừng ngốc nữa.

Tôi lắc đầu, vẫn lặng lẽ nhìn về phía trước :

- Em không ngốc. Vì vậy, anh đừng nghĩ là em sẽ bị anh lừa gạt thêm một lần nữa.

Anh ở bên cạnh, chiếc áo sơ mi xám mỏng chịu từng đợt gió mạnh, ho dữ dội.

Tôi lạc giọng :

- Anh đến đây làm gì ? Biến mất một
tháng nay rồi sao bây giờ lại cò xuất hiện trước mắt em và xem như là
chưa từng xảy ra chuyện gì như thế ? – Tôi mím chặt môi , từng lời tắc
nghẹn nơi cổ họng – được rồi, xem như là không có gì đi. Em và anh sẽ
lại quen nhau . Như thế em sẽ lại rất vui vẻ rất hạnh phúc. Sau đó là
anh lại bỏ mặc em ?

Anh ho càng nhều, thần thái vô cùng mệt mỏi, hơi thở gấp gáp, giọng nói đứt quãng :

- Vy Anh. Đừng như thế !

Gió ngày một lạnh và mạnh bạo hơn.

Dưới từng vệt nắng, bụi xoay tròn và bay tứ tung.

Tôi cười một tiếng :

- Em như thế nào ? Em chẳng sao cả. Anh Duy Phong, những việc anh làm hôm nay là có ý gì thế ? À, anh áy náy đúng không ?

Anh nắm tay tôi, bàn tay lạnh lẽo khiến tôi rùng mình.

Mỗi động tác của anh đều chậm chạp và khó khăn, anh lắc đầu , nhẹ giọng :

- Không phải áy náy mà là…

Không để anh nói hết câu, tôi ngắt lời :

- Làm thế nào mà anh lại không áy náy ?
Hay là vì anh cho là em theo đuổi anh trước, em yêu anh như thế còn anh
thì không nên anh mới không thấy mình có lỗi ? Còn nếu không áy náy thì
tại sao lại có những hành động như vậy ? Anh đến đây tìm em làm gì ?

Tay anh nắm chặt tôi hơn, quay mặt đi nơi khác ho khan.

Tôi rút tay ra khỏi anh :

- À mà sao em lại cứ nghĩ anh đến đây là vì em nhỉ ? Chị ta cũng tới đây cơ mà. Hai người giận nhau à, cho nên
mới lôi em ra giữa mà làm như thế. Tại sao chuyện hai người lại cứ phải
bắt em chịu ?

Anh đưa tay ôm tôi, hơi thở yếu ớt, nói rất khẽ :

- Anh yêu em.

Tim tôi đập hỗn loạn nhưng lại rất bình tĩnh đáp :

- Anh yêu em à ? Thế thì em nói cho anh
biết, em cũng vậy, cũng rất yêu anh. Rồi thế nào đây ? Có phải anh lại
không thể bên em , lại biến mất ? – Giọng tôi bị bóp nghẹn , ghìm chặt
lại, nước mặt lặng lẽ rơi xuống – Nếu như thế thì em không chịu được,
một giây cũng không chịu được ! Một tháng qua, những gì em trải qua là
quá đủ rồi ! Anh …tránh xa em ra !

Tôi đưa tay đẩy anh ra nhưng anh vẫn ôm tôi rất chặt, hơi thở nhẹ bẫng như không tồn tại, giọng trầm ấm, rất nhẹ…rất nhẹ :

- Sẽ mãi bên em.

Tôi khóc nhiều hơn, toàn thân mềm nhũn :

- Anh muốn thế nào ? Muốn dày vò em như thế nào nữa ? Vì anh mà em làm
sai rất nhiều rồi ! Em không muốn mình lại phạm bất kì sai lầm nào nữa ! Anh có biết em ghét nhất ngày nào ? Là ngày em sinh ra . – tôi giãy dụa khỏi anh – em từ lúc nhỏ đã rất bướng, hay cãi lời bố mẹ, hay làm bố mẹ lo lắng. Lúc bố ở nước ngoài, em khóc lóc nài nỉ bố về. Bây giờ, bố ở
đây rồi thì lại làm bố buồn vì em. Mẹ nữa, em không nghe lời mẹ mà lại
gần anh, mẹ cấm thế nào em vẫn cứ theo anh. Bây giờ thì hay rồi, vì em
mà thời gian qua, mẹ mất ngủ, nhiều đêm em tỉnh dậy còn thấy mẹ đứng bên cửa sổ khóc !

Anh run rẩy nhưng vẫn không chịu buông tôi ra, ở anh toát lên sự lãnh lẽo đến tột độ.

- Mà em đâu phải chỉ làm liên lụy tới bố mẹ ! Cả Trúc Vũ nữa. Vũ khóc cùng em rất nhiều, thậm chí còn nhiều hơn
em. Những người xung quanh em nữa, đều lo lắng, tìm cách an ủi em. Còn
em, em là con người thế nào đây ? Sao cứ để người khác phải vì mình mà
liên lụy thế này. Nhưng mà…em đã cố gắng quên anh rồi. Cho nên, anh đừng gặp em nữa.

Vừa dứt lời, tôi đẩy thật mạnh anh ra.

Anh mím môi lại, sắc mặt trở nên trắng nhợt , ánh mắt vẫn nhìn tôi mang theo thứ cảm xúc phức tạp.

- Có thể là anh chỉ muốn gặp em để xem
em thế nào nhưng với em sẽ là khác. Anh rất ghét em đúng không ? vì ghét em nên mới muốn em cứ mãi đau khổ vì anh như vậy. – Tôi nhìn ra phía
trước , lạc giọng – Thích thì đến, không thích nữa thì đi để rồi một
chút tin tức của anh em cũng không hề biết đến. Anh có biết như thế thì
em phát điên không ?

Tôi gục mặt xuống, không kìm được mà khóc lớn :

- Là vì sao mà anh ghét em như thế ? Em
lại còn nghĩ là anh thích em thật ! – giọng tôi nhỏ dần – Là vì em hay
nhắn tin, gọi điện làm phiền anh à ? Chỉ cần một câu anh không thích thì em sẽ không như thế nữa ! Mà em tại sao lại không biết phép lịch sự tối thiểu, anh không đáp lại vẫn cứ làm phiền !

Ánh chiều tà đáp xuống.

Nước mắt tôi đã không còn rơi nữa nhưng
lại cảm nhận được cái lạnh xấu thương, lạnh từ trong sâu thẳm trái tim , lạnh đến tê dại.

Bên cạnh, chiếc áo sơ mi xám của anh thê