
ại rất trái ngược, tôi cứ ngồi im , cắn môi nhìn .
Anh dựa người vào ghế, hai chân bắt chéo nhau, mang theo khuôn mặt không hề biểu lộ chút cảm xúc nào cứ thế mà nhìn tôi.
Tôi lấy hộp giấy trên bàn đưa bằng hai ta cho anh một cách lễ phép , run giọng :
- Anh…lau đi .
Những ngón tay thon dài của anh gõ nhịp trên bàn,mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ :
- Người nào làm thì người ấy chịu trách nhiệm.
Sự sợ hãi ngay lập tức đã tiêu tan, tôi ấm ức nhìn anh , đặt mạnh hộp giấy về chỗ cũ, bất mãn :
- Em có cố ý đâu chứ !
Anh không nhìn tôi, lắc đầu với vẻ thờ ơ :
- Anh đâu nói Vy Anh cố ý.
Tôi hứ một tiếng rồi cũng nhìn đi nơi khác.
Làm gì được nhau nào ?
Nhịp gõ vẫn phát ra thật đều đặn và thư thái.
Tôi không kìm được mà hé mắt trộm nhìn anh rất nhiều lần.
Chiếc áo sơ mi xám nơi khoảng ngực càng ngày càng ướt đẫm.
Bẩn ! Bẩn ! Bẩn chết đi được !
Tôi mất kiên nhẫn rút mạnh vài tờ giấy , đứng dậy và nhào tới, lớn tiếng :
- Em lau là được chứ gì !!!
Anh lười biếng gật đâu.
Tôi bặm môi, dùng hết sức đặt vào những tờ giấy ăn, chà thật mạnh trên vết bẩn.
Anh rên khẽ, hơi nhíu mày sau đó nghiêng đầu quan sát tôi.
Bị nhìn như thế, tôi bối rối nên động tác lại càng hung hăng hơn !
Có cảm giác như anh hơi run, ho mạnh vài tiếng sau đó nhẹ giọng :
- Vy Anh, nhẹ tay một chút được chứ ?
Tôi hung dữ, trong ngữ khí không hề tồn tại chút thỏa hiệp nào :
- Không được ! Lau thế này mới hết bẩn được ! Anh không biết à !!!
Anh lại tiếp tục ho dữ dội, vẻ khổ sở :
- Thế này sẽ không sạch mà sẽ…
Anh đột nhiên im lặng.
Haha ! Tôi cười thầm trong bụng đầy đắc ý nhưng với anh thì hừ một tiếng , ra vẻ :
- Ý anh là sẽ bị loang ra à ? Có thế mà anh cũng không biết diễn đạt ! Anh nên học thêm tiếng việt đi !
Anh cười :
- Ừ. Vy Anh dạy anh nhé ?
Tôi lắc lắc đầu :
- Em không có thời gian.
- Bớt đi.
Tay tôi khựng lại nhưng ngay sau đó lấy tiếp những tờ giấy khác mà chà mạnh thêm , giọng nói mất bình tĩnh :
- Em không thể lãng phí thời gian với anh được ! Anh là ai nào,anh chẳng qua chỉ là…
Tôi mím môi, im bặt.
Bởi vì…bí từ rồi…
Anh đưa tay vuốt tóc tôi, giọng trầm ấm :
- Là gì ?
Nhịp thở của tôi ngưng lại, động tác cũng theo đó mà chậm chạp hơn…
Không thể để anh nhận ra sự bất ổn này được !
Tôi kiêu ngạo nhìn anh :
- Anh chẳng qua chỉ là một-trong-vô-số những người theo đuổi em thôi !
Vừa nói xong tôi liền nín thở, tay nắm chặt những tờ giấy mỏng…
Nhưng sự thật đúng là như thế mà…
Khóe miệng anh nâng lên.
Tôi cảm thấy mình bắt đầu hoảng sợ thật sự.
Không được ! Đừng sợ ! Vy Anh, phải tỏ ra bất cần đi nào !
Như thế thì anh ấy mới không biết được
những cảm xúc hỗn loạn của mình chứ, mình bây giờ vì anh ấy mà cứ bấn
loạn thế này thì khác nào là thừa nhận vẫn còn yêu anh ấy !
Ý nghĩ đó vừa nảy ra, tôi liền tóm lấy mà phát triển thành hành động.
Tôi nhìn anh với vẻ-xem-thường :
- Mà anh Duy Phong á,anh là người tệ
nhất trong số đó – tôi chìa ngón tay ra – nấu ăn không biết, rửa bát
không biết – tôi khẽ thở dài – ngay cả mở tủ lạnh mà anh còn không biết !
Tôi lắc đầu :
- Anh quá kém cỏi !
Tia sáng kì lạ vụt qua trong đôi mắt lạnh lẽo của anh.
Mặc cho tôi ra sức giãy dụa, anh đặt tôi ngồi lên hai chân, đưa tay ôm tôi, giọng cười tinh quái :
- Mới hơn một tháng không gặp mà em đã dám mắng anh ?
Tôi sợ hãi cắn môi nhưng vẫn cứng rắn :
- Em…em việc gì mà không dám !
Anh gật đầu :
- Tốt lắm .
Tôi vênh mặt, trừng mắt :
- Đương nhiên !
Vòng ôm của anh siết chặt hơn.
Tôi hoảng hốt la lên :
- Anh mau thả em ra !
Anh thờ ơ chỉ chỉ vào vết loang trên áo, ra lệnh :
- Tiếp tục !
Tôi nghiến răng, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ, hai tay chà thật mạnh thật mạnh.
Không ngừng lẩm nhẩm trong đầu – Ác độc
này ! Đe dọa này ! Mất tích một tháng nay này ! Quay về thì hống hách
này ! Quá đáng này !
Anh rên khẽ, sắc mặt thêm nhợt nhạt,ho dữ dội nhưng vẫn không buông tôi ra.
Đáng lắm !
Trong khi tôi đang bặm môi thì bỗng nhiên vết loang ấy lại ướt đẫm hơn…
Thế này là thế nào…
Tôi khựng tay, tròn mắt !
Ồ …giấy trong tay tôi có màu đỏ !
Tôi nín thở, nhìn chăm chăm vào vết đỏ ấy, tay run rẩy.
Anh vẫn đang quan sát tôi , thấy như vậy thì giật lấy tờ giấy kia, vứt vào bàn, đồng thời hai tay gài cúc áo khoác ngoài lại.
Vẻ mặt tôi trở nên trắng bệch, sợ hãi kèm theo sự hoảng hốt :
- Anh Duy Phong, là… máu à ?
Anh cười nhẹ :
- Không. Là một chất lỏng màu