Polaroid
Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210262

Bình chọn: 8.5.00/10/1026 lượt.

i !

Tôi cười :

- Bố cũng ở nhà ngoan nhé.

- Ừ. Bố không ngoan thì sợ mẹ đánh lắm. – rồi bố giả vờ thần bí, nói nhỏ – mẹ con dữ lắm.

- Bố nói xấu mẹ à ? – tôi đưa mắt nhìn vào trong nhà – vợ của bố đang ở kia kìa.

Bố thấy mẹ đang đứng ở cửa nhìn hai bố con thì làm như giật mình, nháy mắt với tôi :

- Cái này là hai bố con bí mật thôi nhé.

- Haha, đồng ý. Bố vào với vợ của bố đi, con đi học nhé.

- Ok, trưa gặp lại !

Tôi phóng xe lao đi, không ngoảnh đầu lại cũng biết là bố sẽ đứng đó, nhìn cho tới khi tôi đi khuất sau ngã rẽ.

Tôi mỉm cười…

Cảm thấy tất cả mọi thứ đơn giản xung quanh đều trở nên thật đẹp .

Hạnh phúc này …sẽ là mãi mãi , phải không ?

***

Vẫn đang còn sớm nên sân trường còn thưa thớt bóng người.

Nhưng có một cảnh tượng rất kì lạ.

Một đám học sinh vây quanh bảng thông báo, không ngừng xì xào bàn tán.

Trường lại đưa ra nội qui gì biến thái hay sao ?

Trúc Vũ kéo tôi tới xem…

Hử ? Là một chị có dáng người khá
cao nhưng lại gầy , khá dễ nhìn nhưng vẻ mặt bây giờ là đầy tức tối ,
không ngừng viết lên bảng thông báo cái gì đó.

Chị dùng lực rất mạnh, giống như dồn hết mọi phẫn nộ lên viên phấn vậy…

Thoáng chốc, viên phấn đáng thương kia đã đứt làm đôi.

Dưới chân, bụi phấn rơi trắng xóa.

Cảnh tượng này sao mà thê lương…

Nhưng…người này không phải trường tôi cơ mà ! Đồng phục hoàn toàn là của trường khác !

Không nhầm đấy chứ !

Mặc kệ những lời ồn ào xung quanh, chị ấy vẫn tiếp tục viết.

Tôi với Trúc Vũ mon men lại gần, nhún người, ngó nghiêng đọc.

“ Tên Bùi Quang chết bầm kia. Anh
dám làm chuyện ấy với tôi rồi bỏ đi. Tôi nói cho anh biết nếu anh không
đền bù cho tôi thì sẽ phải gánh chịu hậu quả thê thảm nhất . “

Vừa đọc xong tôi với Trúc Vũ liền đưa mắt nhìn nhau đầy khó hiểu.

Sau khi gằn mạnh dấu chấm than sau
ba chữ ” Đồ chết tiệt ” thì chị ấy cũng quăng luôn viên phấn, khoanh tay xem thành quả của mình đầy ưng ý.

Lời bàn tàn càng ngày càng lớn hơn.

- Bùi Quang 12C1 phải không nhỉ ?

- Ừ, trường mình có một Bùi Quang thôi. Mà tên này cũng ngang ngược lắm !

- Hư hỏng đến thế à ? Làm cả chuyện ấy ?

- Haiz, làm xong rồi bỏ chạy. Để người ta phải tới cả đây.

- ….

Trúc Vũ nhíu mày thì thầm :

- Tớ nghĩ là hiểu lầm. Bùi Quang không như thế đâu.

Về vấn đề này thì tôi hoàn toàn đồng ý với Vũ. Bùi Quang dù có xấu xa tới đâu nhưng không phải là người
không biết giới hạn và càng không phải là vô trách nhiệm.

Tôi nhỏ giọng, đáp lời Vũ :

- Có lẽ chị ấy nhầm.

Vừa dứt lời, chị ấy liền đưa mắt, nhảy bổ vào người tôi mà hét lên :

- Nhầm cái gì mà nhầm !!!

- ….

Không phải chứ…tôi đã nói rất nhỏ
rồi mà…với lại nhiều người nói chị ấy còn nặng nề hơn tôi cơ mà…tại sao
lại chỉ nạt nộ mình tôi thế kia .

Mãi sau này, chị ấy mới tự thú là do lúc đó …tôi là người nhỏ nhất ở đấy !

Tôi hơi lùi người về phía sau, vẻ mặt biết lỗi :

- Em xin lỗi. Chị …không nhầm đâu. Chị…nói rất đúng ! Rất đúng !

Chị ấy mắt sáng lên, kéo tôi lại, thái độ thay đổi nhanh còn hơn cái chớp mắt, vỗ vỗ vai tôi :

- Em thật dễ thương ! Từ bây giờ em sẽ là em gái của chị !

Tôi ngơ ngác gật đầu …

Tay còn lại, chị ấy kéo luôn Trúc Vũ đến gần :

- Em là bạn của em gái chị đúng không ?

Trúc Vũ gật đật đầu.

- Vậy thì cũng là em gái chị đúng không ?

Lại gật đầu.

Chị ấy hài lòng nhìn hai đứa tôi còn đang lơ ngơ , ra vẻ thân thiết :

- Vì hai đứa là em gái chị nên chị
sẽ nói cho hai em biết một điều. Chị đang trong quá trình lập mưu tác
chiến đòi tên Bùi Quang đáng ghét kia đền bù. Hai em gái có ủng hộ chị
không ?

Chưa kịp phản ứng, chị ấy đã cướp lời :

- Là em gái thì đương nhiên là ủng hộ. Chị cảm ơn.

- ….

- Ủng hộ thì đồng thời cũng nên giúp đỡ, phải không nào.

- Em…

- Rất tốt. Chị cảm ơn.

- ….

- Hai đứa ngoan lắm. Vậy từ nay chị em mình sẽ cùng đòi đền bù.

- …

Cùng-đòi-đền-bù !!!

Một hồi chuông cảnh báo không ngừng vang lên .

Tôi với Trúc Vũ đờ đẫn nhìn nhau.

Kịp hiểu ra vấn đề , định bỏ chạy thì đám người đứng bên lại ầm ỹ :

- Ồ, Bùi Quang đến rồi.

- Có chuyện hay để xem rồi đấy.

- ….

Chị ấy vừa nghe thấy vậy liền nắm chặt tay hai đứa đang có ý định trốn thoát , lôi tuột đi một cách tàn nhẫn.

Vừa bước ra khỏi đám người lộn xộn kia, chị ấy liền hét lên :

- Bùi Quang, anh đứng lại ngay !!!

Bùi Quang tay đút túi, tai đeo phone, đang nghênh ngang đi về phía lớp, nghe thấy tiếng hét chói tai liền quay đầu lại…

Thảm rồi ! Thảm rồi !

Bùi Quang nhìn ba người vừa mới t