Nhật Ký Mang Thai Khi 17

Nhật Ký Mang Thai Khi 17

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326755

Bình chọn: 7.5.00/10/675 lượt.

i chặn đường đánh hội đồng do cái tội phô-bày-mặt-cool-boy giữa bàn dân thiên hạ.

Chiều tan trường ở bãi giữ xe tôi, Chan Chan, Thuý Nga và cả Chí Hùng cùng bàn sẽ đi đâu ăn mừng sinh nhật Chan Chan. Sau một hồi bàn qua bàn lại, cả bọn quyết định đi ăn chè rồi đến Galaxy xem phim. Đáng lý mọi chuyện đã có thể diễn ra tốt đẹp nếu không thình lình xuất hiện cái-người-đáng-ra-không-nên-đến: cô chị thích mặc váy Trân Châu. Chẳng rõ cố tình hay không mà đúng hôm nay sinh nhật Chan Chan chị ta mặc chiếc váy rực rỡ đến loá cả mắt. À ừ thì hiển nhiên Chan Chan vui vẻ đồng ý để chị Trân Châu ấy đi ăn chè cùng. Riêng tôi thì miễn bàn, muốn hất cẳng chị ta đi chỗ khác lắm luôn... Vào quán chè, chưa kịp đặt đít ngồi xuống là cô chị Trân Châu đã bảo với Chan Chan:

“Em rót cho chị ly nước đá. Nó ở xa quá nên chị đưa tay không tới.”

Chướng mắt dễ sợ! Từ đây đến đó mà không tới là sao? Nếu thế thì đứng dậy mà lết lại tự rót nước uống đi. Có chân để làm gì, chưng cảnh thôi à? Tôi bức bối nhìn Chan Chan đưa ly nước đá cho chị ta. Không chịu thua, tôi liền mau chóng lên tiếng nói với tên cool boy: “Tớ cũng khát nước.”

Chan Chan không rót nước đá mà quay qua lấy trong cặp ra chai nước lọc.

“Vậy là sao? Tớ muốn uống nước đá mà.”

“Không được. Cậu đang mang thai, hạn chế uống lạnh. Nước lọc cũng đã khát lắm đấy.”

Nghe Chan Chan nói tôi mới chợt nhớ. Hôm bữa trong bài giảng của cô Bích có dòng: phụ nữ mang thai không nên uống nước lạnh. Chà, hổng ngờ cậu ta còn nhớ trong khi tôi thì suýt quên. Đón lấy ly nước lọc từ tay Chan Chan, tôi cười tủm tỉm còn mắt thì lén nhìn cô chị Trân Châu. Sao? Thấy Chan Chan quan tâm ai hơn nào cô nàng mặc váy?

“Chan Chan, trán em đổ mồ hôi kìa, để chị lau cho.”

Tôi bóp méo chiếc ly nhựa vì cái chị Trân Châu kia mặt dày đến mức cứ “hồn nhiên” lấy khăn giấy chùi mồ hôi cho Chan Chan. Chịu hết xiết mà.

“Cậu rót nước cho mọi người nãy giờ rồi thì cũng nên uống một chút đi.”

“Thanh kiu đằng ấy.”

Nhìn Chan Chan uống ừng ực ly nước đá, tôi thấy tự hào quá. Bà chị Trân Châu kia trông cho rõ vào, không phải mỗi chị quan tâm Chan Chan đâu, tôi cũng có cách riêng của mình.

“Chan Chan còn nhớ chị thích ăn chè gì không?”

“Tất nhiên có, là chè khoai môn.”

Hừ, khoai môn khoai mỡ gì! Chan Chan cũng biết tôi thích ăn chè nào nhất đó. Tôi vờ hỏi: “Thế còn tớ, cậu biết tớ thích chè gì chứ?”

“Đâu dám quên, đằng ấy thích chè chuối. Ban nãy đằng này bảo lấy chè chuối nhiều nhiều.”

Mũi tôi phổng lên vì sung sướng. Nghe cho rõ vô nhé cô chị Trân Châu. Chuối tốt hơn khoai nhiều đấy bà chị ạ. Giờ thì để xem ẻm giở chiêu gì, tôi hầu chiêu đó. Thích là chiều! Nhưng hình như đang bí nên chị ta im re, không làm gì nữa. Tưởng ẻm chịu thua ấy vậy tôi lầm. Lúc chè được mang lên cho năm người thì cô chị Trân Châu tiếp tục màn khiêu khích.

“Chan Chan khoái ăn gỏi khô bò nên chị nhường cho nè.”

“Gỏi cay nên cậu uống thêm ly sữa đậu nành. Uống sữa sẽ đỡ cay.”

Hai phút sau.

“Cá viên chiên này ngon quá, Chan Chan em ăn thử đi.”

“Trời hầm, ăn món chiên chỉ nóng thêm. Cậu ăn bánh flan ấy, ngon dã man.”

Cô chị Trân Châu vẫn không bỏ cuộc.

“Nước mía uống ngọt lịm đó, Chan Chan.”

“Rau má không đường uống nhất xứ. Cậu uống vô là mát tận ruột.”

Màn chơi qua chơi lại vẫn tiếp diễn cho đến khi Chan Chan tự dưng giơ tay lên và nói ngay:

“Được rồi, được rồi. Min Min và chị Trân Châu không cần phải như vậy. Hai người cứ ăn uống thoải mái đừng chỉ lo một mình Chan Chan này. Ok?”

Cô chị Trân Châu cười gật đầu. Tôi thì cũng im thôi. Trông cảnh Chan Chan vừa thở ra vừa uống rau má là tôi bực tàn canh thiên địa. Chính bà chị thích mặc váy gây chuyện trước chứ bộ. Liếc qua thấy chị ta vẫn thản nhiên ăn bánh dừa là tôi nóng máu. Kiểu như chị ta tỏ ra mình là người vô tội, chẳng liên quan gì đến cái vụ ăn miếng trả miếng ban nãy. Tôi hậm hực toan cúi xuống ăn chè chuối thì chợt nghe ngay bên cạnh Chí Hùng với Thuý Nga cười khúc khích. Đúng là đám bạn tồi. Chắc nãy giờ cả hai ngồi xem đã mắt “màn kịch” do tôi và cô chị Trân Châu diễn vai chính. Nhục. Khi không tự biến mình thành trò hề. Đột ngột, chuông điện thoại của chị ta reo khiến mấy dòng suy nghĩ của tôi biến mất. Chả biết đầu dây bên kia là ai mà ẻm phải rời bàn, đến góc phòng nói chuyện riêng. Cỡ mười phút sau quay lại, tôi ngạc nhiên vì mắt cô chị Trân Châu đỏ hoe ươn ướt.

“Ừm, tâm trạng không được vui nên chắc chị về trước Chan Chan nhé.”

“Có chuyện gì vậy?”

Chẳng biết ai mà có thể khiến cô nàng đáng gờm này mang bộ dạng khó coi như thế. Rất nhanh, tôi kinh ngạc khi Chan Chan đứng dậy rồi nhìn ba đứa bạn còn lại bảo:

“Tớ đưa chị Trân Châu về nhà. Ba cậu cứ ăn hết chỗ này, đừng chừa cho tớ.”

“Vậy là sao chứ? Còn đi Galaxy xem phim nữa đấy” – Tôi nói.

“Cái đó để dời lại sau cũng được. Nếu thích, đằng


Insane