
y tham khảo ý kiến bạn bè, cô gì chú bác…
-Anh đưa tiền cho mẹ nhé !
-Thôi, em đưa đi
-Anh buồn cười nhỉ, anh là con trai mẹ cơ mà. Em ngại lắm. Sao việc gì động đến tiền anh đều ủn cho em thế.
-Em đưa đi. (Chàng kéo dài giọng ra điều khó chịu. Chàng vẫn luôn là thế, cái gì ngại là trốn tiệt. Đồ đểu !)
Nói rồi chàng biến mất. Chối bỏ trách nhiệm vụ gửi tiền ăn. Chàng vẫn tệ như thế. Từ ngày lấy chàng, chưa thấy chàng che trở gì cho mình cả.
Chàng cứ để mặc mình trước mọi cơn gió mới. Những cơn gió mà dù mạnh hay nhẹ cũng khiến mình choạng vạng, lơ quơ không biết bấu víu vào đâu. Vì
có cái mái che là chàng thì chạy mất tiêu rồi. Thôi chết, thế nhỡ sau
này có bão thì sao? Không lẽ, mình vẫn chỉ có một mình thôi sao?
Thụt thò mãi ở cửa bếp, chỉ khi mẹ ngước mắc nhìn lên, mình mới dám
bước vào. Lạ thật, cái dạo còn gọi bằng bác ấy, sao tự nhiên thế. Đến
nhà là Lý Thông cười nói tưng bừng, chuyện trò bả lả nghe chừng vui
tươi. Rồi còn vào bếp nấu hộ con bạn cái gì cũng ra dáng nữa chứ. Vậy mà về làm dâu được một thời gian rồi, đứng ở cửa bếp cũng sợ, nhìn thấy mẹ chồng cũng sợ. Căng thẳng vô cùng.
-Mẹ,
-Ờ, cô đi lên nhà đi, xuống đây làm gì ?
-Mẹ ơi, Tháng này vợ chồng con mới cưới, chưa có nhiều. Anh Hậu lại
còn lo tiền làm ăn nữa, nên ……….(ngập ngừng không nổi, mình cười trừ).
Con biết là bố mẹ vất vả vì chúng con, nên đáng lẽ chúng con phải đóng
góp nhiều hơn….
Mẹ ngửng mặt lên nhìn mình chằm chằm làm mình bối rối. Mẹ lắng nghe
xem con bé rườm rà này nói những gì. Mình căng thẳng ! Có lẽ những lần
tập thuyết trình cho buổi hội thảo hoặc đứng lớp giảng cho các khoá đào
tạo nhân viên mới ở công ty cũng không đến nỗi như thế này. Cơ mà chẳng
lẽ tắt đài ngay lúc này à ? Lại tiếp tục lí nhí bài nói dở dang thôi:
-Nhưng thôi, chắc bây giờ còn thiếu bao nhiêu thì bố mẹ cho bọn con. Rồi sau này…
-Thôi được rồi, nộp tiền ăn chứ gì ?
-Dạ………….ơ………….vâng.
Bài diễn văn còn chưa nói hết. Bao nhiêu sự chuẩn bị còn chưa thể
hiện, ấy vậy mà mẹ đã hiểu ý mà cắt ngang sự run rẩy của mình. Sự cắt
ngang ấy làm mình im tịt mà còn ngơ ngác. Chẳng biết phải nói tiếp cái
gì cho mẹ nghe. Thôi chết, quên sạch những gì mình còn chưa nói, mình
ngại ngùng đưa mẹ cuộn tiền gập làm 4 đang dấu trong tay. Mẹ ơi, may mà
mẹ hiểu ý !
***
Lần đưa tiền tháng sau…
Mình đã thành ma cũ. Đỡ lo lắng và trơ hơn nhiều. Nộp cho mẹ gấp rưỡi lần trước, có lẽ vì thế mà tự tin lên không ? Chẳng có bài diễn văn nào cả, ngắn gọn mà sao tình cảm ơi là tình cảm:
-Mẹ ,mẹ ….
-Gì thế ?
-Tiền về …….tiền về…mẹ ơi !
-Ừ ừ, tiền về ….tiền về . May quá, dạo này tao thua hết cả tiền. Thế này là được rồi !
Mình hả hê sau khi chuyển khoản cho mẹ đúng lúc. Mẹ thì vẫn vui như mọi khi. Cuộc sống mà, rồi sẽ thích ứng hết thôi.
Hai tháng sau…
Mẹ chạy huỳnh huỵch lên gác 3 đầy giận dữ:
-Cái vỏ bao bì băng vệ sinh trong thùng rác là của mày à?
-Ơ….dạ….vâ…n..g ! Nhưng nó chỉ là cái vỏ túi thôi ạ ? (Mình lo sợ và ngơ ngác trả lời mẹ)
-Tao không nói chuyện ấy, tức là mày vẫn chưa có gì hả?
-Ơ….
-Tao lại cứ tưởng mày …Ôi giời ơi !
Đoạn thở dài ngao ngán, mẹ không dấu nối nỗi thất vọng và giận dữ
trong ánh mắt nhìn mình. Còn cô dâu bé nhỏ, vừa sợ lại vừa lo !
Mẹ cũng như bao bà mẹ thương con khác, mong có cháu cho vui cửa vui
nhà. Các bà cùng hội “hai số cuối” của mẹ bà nào cũng có cháu hết rồi.
Chỉ có mẹ là vất vả nuôi các con ăn học, rồi đến năm 32 tuổi, anh con
trưởng mới nhấp nhểnh đi lấy vợ. Mẹ không mong sao được. Tối nào cũng
vậy, vào lúc tiếng nhạc “sổ số ca” trên ti vi rộn rã, là các bà bế các
cháu tụ tập. Có cô bé Chích Bông mới hai tuổi đầu, đã biết hét lên: “kết ….kết…” và chập chững đi tìm sổ cho bà chép kết quả. Còn những đứa khác thì nhảy tưng tưng theo nhạc. Mẹ ngồi đó, chỉ có một mình, nách không
mang theo cháu nào cả. Chắc mẹ cũng buồn.
Dự định tích cóp đã rồi mới sinh em bé bị dập tắt thẳng thừng khi có
một hôm mình đi làm về sớm la cà buôn chuyện ở bờ giếng làng. Mọi người
cứ hỏi chuyện, rồi có người nhìn mình với ánh mắt thương cảm, có người
lại còn vỗ vai an ủi. Chả hiểu ra làm sao cả. Cuối cùng, sau tiếng đồng
hồ đấu tranh khai thác, mình cũng hiểu nguyên nhân.
-Này, em nói nhỏ..
-Hả …hả….cái gì mà bí mật thế
Mình hí hửng lắm, cô em họ chồng tỏ ra thân thiện bá vai bá cổ mình
chuẩn bị lộ bí mật gì đây. Chuyện bí mật, nói thật, phụ nữ nào cũng muốn nghe. Một trăm người phụ nữ, thì có đến một trăm lẻ một người thích
thầm thì. Nhưng…mấy ai giữ được bí mật.
-Mấy hôm trước ấy, mẹ chị ngồi đây nói chuyện này…
-Ừ….ừ…
-Mẹ chị kể với các bà ở đây về chị nhiều lắm. Buồi cười, bà còn bảo là chị bị tịt đấy ….ha….ha…
Ơ hay, sao lại thế ?
Mình không thốt ra câu ấy, nhưng trong lòng bỗng chột dạ thốt lên câu ấy. Cái mặt