Nhật Ký Công Chúa

Nhật Ký Công Chúa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3213333

Bình chọn: 7.00/10/1333 lượt.

Anh ấy đang dạy mình cách làm tính trừ vì
hóa ra trước giờ mình toàn làm sai. Theo Michael thì vần đề chính của
mình là viết các con số không được rõ ràng cho lắm, lại còn quên nhớ mỗi khi làm tính trừ. Ngoài ra mình còn có tật vớ được quyển vở nào thì
viết vào quyển đó, không quyển nào ra quyển nào cả. Anh ấy nói mình phải viết Đại số vào chung một quyển để theo dõi cho dễ.

Anh ấy còn nói mình có vẻ như không được tập trung cho lắm.

Nhưng anh ấy đâu biết rằng mình không thể tập trung được vì đã bao giờ ngồi gần 1 người con trai như thế này đâu. Mặc dù đó là anh Michael, và mình gặp anh ấy suốt ngày. Hơn nữa chắc anh ấy không thích nổi mình
đâu, mình là học sinh năm thứ nhất, trong khi anh ấy đã là học sinh năm cuối rồi, mình lại còn là bạn thân của em gái anh ấy nữa chứ (hoặc ít
ra đã từng là bạn thân của em gái anh ấy).

Nói gì thì nói, anh ấy
vẫn là con trai, một anh chàng cực kỳ dễ thương là đằng khác, cho dù có là anh trai của Lilly đi nữa. Làm sao mà tập trung cho được khi mà mùi hương nhè nhẹ từ người anh ấy cứ quanh quẩn ở mũi mình như thế. Còn
chưa kể thỉnh thoảng anh ấy lại chạm vào tay mình giằng lấy cái bút chì và nói, "Mia, không phải như thế, phải là thế này mới đúng."

Làm
sao tập trung cho được khi mình cứ có cảm giác Lilly đang theo dõi bọn
mình. Mặc dù chuyện đó không thể xảy ra, vì cậu ấy còn đang bận rộn với "sứ mệnh cao cả" - chống phân biệt chủng tộc, chứđời nào thèm để ý tới loại người nhỏ bé như mình. Giờ chắc cậu ấy đang bận cùng nhóm người
ủng hộ lên kế hoạch cho bước tiếp theo chống lại cửa hàng nhà Ho. Lại
còn cho cả Boris xun xoe tham gia cùng nữa chứ.

Trông cái cách hắn
ta xoắn xuýt quanh Lilly mà thấy ghét. Sao cậu ấy vẫn cho phép hắn
quàng tay qua ghế của mình thế nhỉ. Hắn vẫn chưa hề bỏ áo len ra khỏi
quần.

Do đó mình đâu phải lo sẽ có người thấy mình và anh Michael.
Anh ấy đâu có quàng tay qua ghế của mình đâu. Mặc dù đầu gối anh ấy có
chạm vào đầu gối mình một lần. Cảm giác lúc ấy thật ... thú vị!!!

Thế rồi cái thẻ hồng ngu xuẩn với cái tên của mình trên đó đã phá hỏng cả hết mọi thứ.

Không biết mình có bị đuổi học không nữa. Có lẽ nếu bị đuổi học mình sẽ có thể chuyển đến 1 ngôi trường mới - nơi mà không ai biết màu tóc
trước đây của mình và rằng mấy cái móng tay của mình không phải là móng giả. Thế cũng hay đấy chứ!

Từ nay mình sẽ:

1. Nghĩ trước khi làm.

2. Cố tỏ ra hòa nhã hơn cho dù trong lòng có tức giận đến thế nào.

3. Chỉ nói sự thật, trừ khi sự thật đó làm người khác tổn thương.

4. Tránh xa Lana Weingerger càng xa càng tốt.

Úi úi, cô Gupta ra gặp mình rồi.

Tối thứ Hai

Giờ mình không biết phải làm gì nữa. Mình bị phạt một tuần ở trường,
lại thêm ôn toán cùng thầy G, cộng với mấy giờ học làm công chúa với bà nội nữa chứ.

Mãi 9h tối nay mình mới về đến nhà. Phen này mình gặp rắc rối to rồi!

Bố đã rất tức giận và nói sẽ kiện trường mình đến cùng… Bố nói không ai có quyền phạt mình vì đã đứng lên bảo vệ kẻ yếu. Nhưng cô Gupta thì có thể đây. Cô ấy có thể làm mọi thứ vì cô ấy là hiệu trưởng mà.

Nhưng quả thực là mình không hề trách cô Gupta vì đã phạt mình. Mình
càng không hề hối hận vì những vì đã làm với Lana, hoặc nghĩ đến chuyện đi xin lỗi nó. Trên thực tế, cô Gupta là người rất đáng mến nhưng trong tình huống đó cô ấy không thể làm khác được. Mình thừa nhận việc đã
phi que kem vào người Lana, và cô Gupta kêu mình đi xin lỗi Lana, đồng
thời trả tiền giặt cho chiếc áo len. Mình nói là mình sẽ trả tiền giặt
áo nhưng sẽ không đi xin lỗi Lana. Cô ấy có vẻ bất ngờ khi nghe thấy
câu trả lời của mình: “Em nhắc lại xem nào, Mia?”

Mình nhắc lại là mình sẽ không đi xin lỗi Lana. Lúc đó tim mình đập như điên. Mình
không bao giờ muốn chọc giận ai, nhất là cô hiệu trưởng Gupta. Cô ấy sẽ trở nên rất đáng sợ khi cô ấy muốn. Mình đã cố tưởng tượng ra cô ấy
trong chiếc quần len của chồng nhưng vẫn không có hiệu quả. Cô ấy vẫn
làm mình sợ.

Dù sao thì mình cũng sẽ không đi xin lỗi Lana đâu. Không đời nào.

Mặc dù vậy cô Gupta trông không có vẻ gì là giận. Vẻ mặt của cô ấy
giốing như là quan tâm hơn là giận. Nhà giáo thì phải như vậy, luôn tỏ
ra quan tâm đến học sinh của mình. “Mia, quả thực là lúc Lana tới khiếu nại về em cô đã rất bất ngờ. Trước giờ chỉ có Lilly Moscovitz mới là
người cô thường phảt tiếp ở đây. Chưa bao giờ cô nghĩ là sẽ phải gặp em trong phòng này. Mà nếu có thì cũng là chuyện điểm số chứ không phải vì kỷ luật. Cô biết em gặp rắc rối với môn Đại số nhưng không hề nghĩ em lại dám vi phạm kỷ luật như thế. Nói cho cô biết đi Mia, mọi chuyện của em vẫn ổn chứ?”

Mình chỉ còn biết ngồi đó nhìn cô Gupta chằm chằm.

Cô ấy hỏi mọi chuyện vẫn ổn chứ là sao? Liệu mọi chuyện có thực sự ổn không?

Xem nào, mẹ hẹn hò với thầy Đại số - môn học mà mình vừa bị đánh trượt; bạn thân của mình ghét mình; mình đã 14 tuổi mà chưa từng hẹn hò với
ai


The Soda Pop