
vàng hoe.
“Đầu tiên bà bắt con làm bài tập. Sau đó lại xé bài tập của con. Kế đến là học ngồi. Rồi còn cho người nhuộm tóc của con, cắt gần hết mái tóc của con, dán chặt mấy cái thứ này vào móng tay của con, bắt con phải đi những đôi giày và mặc những bộ quần áo đắt tiền trên người. Trông con chằng khác nào nhân vật Vicky trong bộ phim truyền hình Love boat từ
những năm 1970 vậy”.
Bố, con xin lỗi, nhưng con không muốn trở
thành Vicky, mà con cũng sẽ chẳng bao giờ trở thành Vicky được dù bà có tân trang lại con như thế nào đi nữa. Con không thể đột nhiên trở
thành học sinh giỏi của trường, hay là đội trưởng đội cổ vũ với những
mối tình lãng mạn trên biển. Đấy là Vicky. Không phải là con!”.
Đúng lúc đó mẹ bước ra từ phòng ngủ, sửa sang lại cái váy mởi kiểu Tây
Ban Nha hở vai. Mái tóc dài buông xõa xuống vai, trông mẹ thật tuyệt. Bố cũng đã phải ngoái nhìn.
“Mia”, mẹ vừa đeo hoa tai vừa nói: “Không ai bắt con trở thành Vicky cả”.
“Bà thì có đấy ạ!”.
“Bà chỉ đang cố gắng chuẩn bị cho con thôi, Mia ạ”.
“Chuẩn bị cho cái gì ạ? Mẹ cũng biết là con không thể đến trường với bộ dạng thế này mà” – mình gào ầm lên.
“Tại sao không?”.
Ôi trời ơi. Tại sao lại là mình cơ chứ?
“Vì”, mình nói bằng giọng kiên nhẫn nhất có thể, “con không muốn bất cứ ai ở trường phát hiện ra con là công chúa của Genovia!”.
Mẹ lắc đầu nói: “Mia cưng của mẹ, rồi một lúc nào đấy họ cũng sẽ biết thôi”.
Làm sao họ biết được. Mình nghĩ hết rồi: này nhé, mình sẽ chỉ là công
chúa khi ở Genovia thôi, khả năng ai đó biết mình trong trường sẽ tới
Genovia là gần như không có, vì thế bí mật này sẽ được giữ kín và mình
sẽ không bị gán cho là kẻ lập dị giống như Tina Hakim Baba ngày ngày
cưỡi limo đến trường với tài xế riêng và vệ sĩ kè kè bên cạnh 24/24.
Nghe vậy mẹ chỉ cười nói: “Nếu tin này lên báo thì sao?”.
“Tại sao phải lên báo ạ?”.
Mẹ nhìn bố. Bố quay mặt đi và nhấp một ngụm rượu.
Việc bố làm sau đó khiến cả hai mẹ con kinh ngạc. Đặt cốc rượu xuống,
bố rút chiếc ví hiệu Prada ra khỏi túi quần và hỏi, “Bao nhiêu nào?”.
“Anh Phillipe”, mẹ vừa nhìn mình vừa nói.
“Anh hỏi nghiêm túc đó, Helen. Bos thấy thỏa thuận của chúng ra chẳng
đưa đi đến đâu cả. Giải pháp duy nhất trong những vấn đề như thế nàu chỉ là tiền. Vậy bố phải trả con bao nhiêu để con chịu mặc cho bà biến con thành công chúa hả Mia?”.
“Đó là điều bà đang làm sao bố?” – mình bắt đầu gào to hơn – “vì nếu thực sự bà đang muốn biến con thành công
chúa theo cách đó thì bà đã làm hỏng hết rồi. Bố đã bao giờ thấy công
chúa nào có mái tóc ngắn như con chưa, ngực thì phẳng lì còn chân thì
to như chân voi nữa chứ!”.
Bố liên tục nhìn vào đồng hộ, chắc lại có hẹn “phỏng vấn” với cô phóng viên tóc vàng nào đó của đài ABC.
“Hãy coi như việc học làm công chúa là một công việc. Bố sẽ trả lương cho con. Nào, con muốn bao nhiêu?”.
Giờ thì mình không còn gào mà là hét. Rằng bố làm như vậy là xúc phạm
khủng khiếp đến lòng tự trọng của mình, rằng mình không đời nào bán mình cho liên minh kiểu đó… Mình đã học được mấy câu đó từ một cuốn sổ của mẹ thì phải. Hình như mẹ cũng nhận ra và tìm cách lảng đi nói cần phải chuẩn bị cho cuộc hẹn với thầy G. Bố nhìn mẹ với ánh mắt rất thiếu thân thiện – giống hệt như bà – rồi thở dài nói tiếp: “Mia, mỗi ngày bố sẽ lấy danh nghĩa tên con quyên tặng 100 đôla cho tổ chức gì nhỉ…À, đúng
rồi, tổ chức Hòa bình xanh, để họ có thể cứu giúp những con cá voi. Nếu con đồng ý làm cho bà hạnh phúc bằng cách để bà dạy con trở thành công chúa”.
Giờ thì lại khác. Sẽ không thể chấp nhận được nếu bố trả
tiền cho mình chỉ để đền bù cho vụ nhuộm tóc nhưng nếu bỏ ra 100 đôla
mỗi ngày tặng cho tổ chức Hòa bình xanh thì lại là chuyện khác. Vị cho
là 356.000 đôla mỗi năm! Dưới danh nghĩa của mình nữa chứ! Tổ chức ấy
sẽ phải nhận mình sau khi tốt nghiệp thôi vì tới lúc ấy chắc mình đã
hiến tặng tới cả triệu đô rồi.
Khoan đã, có khi chỉ là 36.500 đôla thôi. Máy tính của mình đâu rồi ???
Không hiểu Lilly Moscovitz nghĩ mình là
ai nữa, nhưng có một điểu chắc chắn cậu ta không phải là bạn của mình.
Bạn mình không bao giờ lại ích kỷ như Lilly lúc tối nay. Không thể tin
được! Mf lí do chỉ vì mái tóc của mình!
Nếu Lilly nổi đóa với mình về chuyện gì đó thực sự nghiêm trọng kiểu như bỏ buổi ghi hình nhà Ho
chẳng hạn thì mình còn có thể hiểu được. Vì mình là người quay phim
chính cho chương trình “Lilly chỉ nói lên sự thực” và đảm đương nhiều
việc quan trọng khác nữa. Thiếu mình, Shameeka sẽ phải làm thay cả phần việc của mình trong khi cậu ấy vốn đã phụ trách công việc sản xuất
chính và đi tìm địa điểm quay phim.
Vì thế mình có thể thông cảm
được lí do cậu ấy giận dữ đến vậy. Theo Lilly thì vụ “Ho-Gate” này là
câu chuyện quan trọng nhất từ xưa tới nay của cậu ấy. Còn mình nghĩ
chuyện này thật vớ vẩn và phí công. Ai thèm quan tâm đến 5 cent đó chứ?