
ng đến nỗi đánh rơi cả chiếc điện thoại trên tay. Tay
chân ông ko đủ sức đứng vững nữa mà phải vịn tay vào thành ghế để khỏi
ngã nhào ra đất. Người đàn bà mà ông đã từng yêu hơn cả bản thân nay đã
ra đi mãi mãi, khi mà ông vẫn chưa có cơ hội gặp bà, nói với bà rằng
trong suốt 17 năm qua ông đã hối hận như thế nào khi quyết bỏ bà đi tìm
nơi hạnh phúc cao sang.
Suốt 17 năm ấy ông luôn tự dằn vặt mình. Ko có giấc mơ nào là ko có mặt
bà. Hình ảnh cô gái với mái tóc thả dài đang cười thật tươi cùng đôi mắt đen trong sáng vẫn luôn ám ảnh ông trong suốt chừng ấy năm. Ông đã bồng bột nông nổi bỏ rơi bà khi ko chấp nhận cảnh nghèo hèn đeo bám, ông đã
dám bỏ tình yêu để tìm đến người đàn bà cao sang hơn, quyền quý hơn mà
ông đã lỡ phản bội bà trước đó mà bà ko hề hay biết. Nỗi ân hận dằn vặt
mãi hằn sâu. Và giờ đây, nó lại được dịp khoét sâu hơn nữa vết thương ấy khi ông gặp đứa con gái ruột của mình. Sự ngây thơ trong sáng sao lại
giống bà đến vậy, đặc biệt là đôi mắt kia, tựa hồ như ánh pha lê đang
chiếu rọi giữa vùng Bắc cực băng giá.
Vậy mà bà ấy đã ko đợi ông, để ông nói một lời xin lỗi. Bà đã ra đi, mãi mãi bỏ lại mối tình còn dang dở ấy. Mãi mang theo nỗi ấm ức tủi hờn của tuổi thanh xuân chôn vùi mãi mãi.
Chậm chạp cúi xuống nhặt chiếc điện thoại bị đánh rơi, ông nói.
- Chuẩn bị xe cho tôi.
Nó bước vào căn phòng màu ghi của mẹ. Mọi vật dụng trong
căn phòng đều vẫn thế, chẳng hề có sự xê dịch nào. Nó lơ đễnh nhìn ngắm
mọi vật bên trong, khẽ khàng chạm tay vào từng vật dụng dù là nhỏ xíu
của mẹ. Bàn tay nhỏ bỗng khựng lại bên chiếc khung ảnh được đặt ngay
ngắn ở đầu giường, bên trong, người phụ nữ ấy đang nhìn nó, cười thật
tươi.
Mẹ đang cười với nó, với nụ cười tươi rói cùng niềm hạnh phúc vô bờ bến, bên cạnh, đứa con gái nhỏ cũng đang toe toét bằng một nụ cười ngây ngô
nhất. Mẹ và nó, cả hai đang cười.
Nước mắt lại sắp rơi rồi, tại sao lúc nào nó cũng yếu đuối đến thế này
cơ chứ. Thế nhưng, khi mường tượng lại cảnh mẹ nằm cô độc một mình trên
chiếc giường trắng nhỏ với chi chít vết thương trên mình, nó lại...
Nó tiến nhanh đến bậc cửa sổ, mở toang cánh cửa để gió đêm có thể lùa
vào một cách dễ dàng. Từng cơn gió mang theo hơi sương phả vào mặt, vào
tóc mát lạnh, thổi bay những giọt nước mắt còn lấm lem trên gương mặt
sầu não. Giương đôi mắt vô hồn thổi vào màn đêm, nó lơ đễnh ngắm nhìn
cảnh vật xung quanh như muốn lấp đầy khoảng ko trống rỗng trong lòng nó
lúc này.
...
- Chủ tịch, ngài ko vào đó sao? – Bác tài xá trạc 50 tuổi khẽ lay cánh tay ông Phác.
- Tôi... – Ông Phác ngập ngừng, mắt vẫn đăm đăm nhìn về phía cửa sổ của
ngôi nhà màu trắng trước mặt. Rồi ông quay lưng trở vào xe. – Chúng ta
về thôi.
Ngay lúc này đây, khi nhìn thấy nét đau khổ trên gương mặt của đứa con gái, ông
lại ko đủ can đảm lại gần an ủi, vỗ về, xoa dịu bớt nỗi đau thương.
Những đau khổ, dằn vặt đã đua nhau hành hạ ông suốt những tháng ngày qua khiến ông hiểu rằng, ngay cả bản thân ông còn ko thể tha thứ cho chính
mình thì ông còn có tư cách gì để muốn người khác tha thứ cho ông.
Dù rằng rất muốn được nhìn thấy gương mặt của bà ấy lần cuối nhưng ông
đã kìm nén nó lại, ông ko muốn con gái của ông đau khổ thêm nữa, nhất là khi biết ông chính là người cha tệ bạc đó.
.***
Ngay khi nghe tin chị gái mình mất, dì Mai cùng chồng đã tức tốc gác lại hết công việc, đáp máy bay chuyến sớm nhất từ Mĩ trở về Việt Nam. Vì
vậy, việc mai táng cho mẹ đã có chú làm tươm tất. Dì Mai thì nhất quyết ở lại bên cạnh nó mặc cho nó nói thế nào. Chỉ đến khi nó nói muốn nằm
nghỉ một mình dì mới chịu bước ra khỏi phòng, đôi mắt dì vẫn còn lấm lem vì nước mắt.
Đã một ngày trôi qua, nó vẫn ngồi im một chỗ nhìn ra ngoài cửa sổ. Dì và chú cũng vào an ủi nó rất nhiều, nhưng nó chỉ biết nhìn mọi người với
ánh mắt biết ơn rồi tỏ ý muốn ở một mình nên ai cũng biết ý mà ko làm
phiền nó.
Duy chỉ có duy nhất một người, có đuổi thế nào người đó cũng nhất quyết ko chịu đi.
- Cậu đừng như thế nữa được ko? – Huy nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh nó.
- Tớ như thế nào? – Nó lơ đãng hỏi lại, mắt vẫn ko rời khỏi tán lá xanh mướt bên ngoài cửa sổ.
- Thà cậu cứ khóc thì có khi còn thấy nhẹ người hơn.
- Tớ ko muốn khóc.
- Cậu cứ như thế này mẹ cậu đau lòng lắm có biết ko?
- Khóc là yếu đuối. Tớ thì ko muốn thế.
- Cậu đừng hâm như thế nữa. – Huy bắt đầu nói to hơn. - Tớ đâu có bảo
cậu sẽ yếu đuối nếu khóc, nếu cậu cứ giữ mãi nỗi đau đó trong lòng thì
liệu cậu có mạnh mẽ lên được ko? Làm ơn đi Linh, hãy vì tớ, vì mẹ cậu mà khóc lần cuối đi, để nỗi ấm ức, tức tưởi trong lòng cậu được giải
thoát, để chúng có thể bay hết đi và tránh xa cậu. Cậu sẽ thấy nhẹ nhõm
hơn.
Huy nhìn thẳng vào đôi mắt Linh, lặng lẽ kéo nhẹ đầu Linh tựa vào vai
mình. Bờ vai này, cậu luôn muốn dành nó cho Linh. Chẳng mấy chốc, Huy đã cảm thấy vai mình ấm nóng. Nước mắt