The Soda Pop
Nhắm Mắt Lại Và Anh Giết Em Nhé

Nhắm Mắt Lại Và Anh Giết Em Nhé

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 321743

Bình chọn: 8.5.00/10/174 lượt.

gì so với hàng triệu vết thương
trong tim nó…

Nghẹn! một chữ nghẹn thôi là tất cả , tất cả những thứ nó cảm
nhận 200 năm qua…

Nghẹn đắng!!!

Tại sao không phải là MỘT-AI-KHÁC, không phải nó???

Tại sao chỉ mình nó nếm chịu thương đau ???

Đó là câu hỏi mà nó luôn đâm đầu tìm kiếm câu trả lời,…

Nhưng bất kì lúc nào, cũng là…

VÔ VỌNG…

-Thử đi!- Song TỬ ra lệnh, khẽ nhếch mép, có một người ngu
ngốc thế trên đời sao? Ngu ngốc đến nỗi báng bổ cả cuộc sống bản thân mình.

Bảo Bình gắng sức chống đôi tay gầy yếu ớt gượng đứng dậy, sợi
dây chuyền đính viên pha lê hình trái tim màu saphie tỏa thứ ánh sáng lập lè,
chói mắt. Luồng sáng chạy quanh người nó, lấp lánh triệu triệu vì tinh tú. Gió
từ đâu đến thổi phất phơ làm chiếc váy nó đang mặc phập phồng, mái tóc đen
nhánh mượt mà lượn sóng bồng bềnh mềm mại. Trên chiếc cổ cao thon mảnh ẩn hiện
vết xăm hình đôi cánh tím thiên thần huyền hoặc. Một thanh kiếm dài bằng thủy
tinh xuất hiện, óng ánh sức hút ma thuật đầy cuốn hút. Nó nắm chặt thanh kiếm
trong tay,siết mạnh gằn lên mạch máu:

“Đến lúc rồi! trong lần biến thân cuối cùng này, phải giết
được hắn!!!”

___________

Bảo Bình lao tới, một đường kiếm xẹt ngang người Song Tử, vẻ
tàn ác lóe sáng trong đôi đồng tử màu tím. Nó cười nữa miệng khinh khỉnh,
vampire King, chết đi!!!!

“Phật” tiếng dao kiếm đâm sâu vào da thịt, ứa máu. Nỗi đau
rã rời sắp cơ thế. Thành công rồi, thanh kiếm lút cán trong lòng ngực hắn, dòng
huyết mạch thuần chủng quý giá ào ạc tuôn chảy, khuôn mặt Song Tử vẫn cười,
nhưng đầy nỗi thống khổ ẩn nhẫn. Hắn gương bàn tay trầy trụa nhẹ vuốt mái tóc
tơ lòa xòa trên trán nó, hơi ấm vấn vít từ thân nhiệt ma cà rồng vương khiến
cho nó có chút lưu luyến không rời. Ánh mắt Bảo Bình mong lung tìm kiếm sự đùa
giỡn thường trực trên khuôn mặt đẹp đẽ của hắn. Nó khẽ thấy lòng nhói lên một
cái, nỗi bất an xâm chiếm tràn lan trên khắp cơ thể không gì ngăn cản nỗi. Cảm
giác tưởng như lại một lần nữa thứ quý giá nhất tuột khỏi tầm tay…

Nó cúi đầu mỉa mia cho chính mình, nực cười thật, cái gì mà
quý giá nhất??? nó chẳng còn thứ gì quý giá cả! Chẳng còn bất cứ thứ gì!!!

Nó nhắm mắt, bấm chặt tay, dùng sức ấn mạnh thêm thanh kiếm
vào ngực hắn. Giọt nước nhẹ tràn qua mi mắt lăn xuống gò má xanh xao, mặc dù nó
đã cố giữ cho mắt không rơi lệ, mà chẳng hiểu vì sao lệ cứ rơi...

“Hự!” Song Tử kiềm nén cất tiếng than, lặng im nhìn nó. Cô
cũng thật nhẫn tâm, không do dự. Cô nói ai tàn ác? Chẳng phải cô cũng tàn ác lắm
ư?

Ánh nhìn của hắn trân trối rớt trên người nó, làm đôi tay
đang nắm chặt chuôi kiếm của nó run rẩy. Đừng nhìn ta như thế!!! Ta rất sợ…

Bảo Bình thì thầm trong miệng, sự câm thù trong ta lớn hơn rất
nhiều so với thứ cảm xác bất chợt vừa thân thuộc vừa lạ lẫm này! Ta không thể
không giết ngươi…

Bóng hình Song tử mờ dần trong đáy mắt nó, từng tế bào của hắn
hóa thành tàn tro lơ lững trong không trung. Nó ngơ ngác nhìn, vội đưa tay hằn
mong níu kéo một chút còn lại… một chút tàn tro…

“Phập” lại một tiếng cứa vào thịt da vang lên rõ ràng, tiếng
cười chói tai của người con gái nào đó cất lên gàn dở. Nó thấy nhói ở bụng, như
có hàng ngàn con kiến đang thiêu đốt. Nó nhìn xuống, làn máu ở bụng rỉ giọt chảy
dài xuống nền đất xám, vụn vỡ thành hàng ngàn bông hoa màu tươi đỏ…

“tong…tong…” máu chậm rải nhỏ nghe thật vui tai, lại là bài
ca chết chóc! Nó gục xuống ôm chặt bụng mình, thứ nước nhầy nhụa vẫn len lõi
qua kẽ tay nó làm thấm đỏ cả mảng áo trắng nó đang mặc. Bảo Bình cười bi
thương. Đáng lẽ ra nó không nên quay lưng với đám vampire hèn hạ này, chúng chẳng
bao giờ từ bỏ cơ hội đánh lén một ai…

Nó nhẹ nhàng quay đầu, ít ra trước khi chết phải được biết
ai đã ra tay giết mình phải chứ?...

Bảo Bình ngẫng mặt, haha, xem như trên thế giới này chỉ mình
nó ngu ngốc…

Xem ra chính hắn mới là kẻ khôn lanh…

“Xin lỗi!”-Thiên Yết ôm chặt lấy nó thì thào, nó cảm nhận được
sau lưng là một mảng ấm nóng.

YẾT! anh khóc sao?

Kết nhìn nó trong căm lặng, hận có, xót có, đau có…

Nhắm mắt lại đi, em lại được nằm trong vòng tay anh…




“tong…tong…” máu chậm rải nhỏ nghe thật vui tai, lại là bài
ca chết chóc! Nó gục xuống ôm chặt bụng mình, thứ nước nhầy nhụa vẫn len lõi
qua kẽ tay nó làm thấm đỏ cả mảng áo trắng nó đang mặc. Bảo Bình cười bi
thương. Đáng lẽ ra nó không nên quay lưng với đám vampire hèn hạ này, chúng chẳng
bao giờ từ bỏ cơ hội đánh lén một ai…

Nó nhẹ nhàng quay đầu, ít ra trước khi chết phải được biết
ai đã ra tay giết mình phải chứ?...

Bảo Bình ngẫng mặt, haha, xem như trên thế giới này chỉ mình
nó ngu ngốc…

Xem ra chính hắn mới là kẻ khôn lanh…

Hắn đứng đó, khoé môi còn vương nụ cười đầy kinh miệt. Trên
tay nắm giử thanh kiếm kim cương sáng lấp lánh. Gió gợn thổi làm phất phơ mái
tóc màu bạc kim quyến rũ chết chóc. Ánh mắt đỏ đùa bỡn đ