
ó hiểu quá!!!
…
Những lời bàn tán càng ngày càng mãnh liệt. Tôi…có nên tiếp tục hôn lễ này không???
- Xin lỗi mọi người, Diên Lãng đêm qua là trang điểm nên bây giờ có vẻ hơi lúng túng. Mọi người cứ tiếp tục tận hưởng bữa tiệc. Chúng tôi xin phép!-Lương Gia Vũ lên tiếng giải vây rồi đỡ tôi vào phòng. Tôi…làm sao thế này???
- Diên Lãng! Có phải cảm thấy hơi mệt hay không?-Hắn lo lắng. Nhưng tôi lại cảm thấy trong lòng hắn chỉ tồn tại mỗi Đặng Yến Yến. Vậy rốt cuộc tôi là cái gì???
- Diên Lãng?-Hắn gọi thêm lần nữa.
- Chúng ta…đừng cưới nữa!-Tôi nói. Mắt không còn dám chiếu thẳng vào hắn.
- Cái gì???? Em là đang đùa hả?????
- Không phải! Tôi thấy…
- Không có thấy gì hết!!!!!!!-Hắn đột ngột gào lên làm tôi giật bắn mình. Phản ứng như vậy là sao???
- Mau! Mau giải thích rõ ràng. Nếu không thì đừng trách!!!!!!-Hắn siết chặt cổ tay tôi. Tôi cũng bắt đầu tức giận:
- Gì chứ? Tôi là không muốn cho con cái của mình phải thê thảm giống tôi. Có một gia đình những tưởng là hoàn hảo nhưng thực chất chỉ là một lớp vỏ. Miễn cưỡng là không bao giờ hạnh phúc. Tôi đến đây là do bị ép đến, bị ép gả. Ba mẹ tôi là một ví dụ rất rõ rồi, anh là không thấy sao??? Họ không cần tôi, không thương tôi, không có tôi họ sẽ không bao giờ bị vướng bận Chỉ tại tôi xuất hiện mà họ phải miễn cưỡng diễn vai vợ chồng hạnh phúc…-Tôi càng nói càng cảm nhận được nước mắt đang loang lổ trên gương mặt mình. Vì sao tôi không có được gia đình ấm áp như Yến Yến chứ???
- Em có cảm thấy bản thân mình rất là ngây thơ hay không???
- Hở?
- Bây giờ em đã 27 tuổi rồi. Vì sao vẫn còn trẻ con thế chứ? Họ là họ, em là em. Cưới anh là một quyết định đúng nhất của em đó!!!
- Khỉ gió!!! Cưới anh là điều mà tôi ân hận nhất thì có!!!
- Bức xúc sao?
- Quá bức xúc luôn a!!!
- Diên Diên Lãng! Nếu họ không thương em, không cần có em thì họ đã không phải giả vờ hạnh phúc trước mặt em rồi. Em có hiểu hay không? Em chỉ biết trách họ tại sao không cho em một gia đình hạnh phúc thật sự, trách họ làm cho em thiếu thốn tình cảm gia đình…vậy tại sao em không nghĩ rằng bao năm qua họ đã cố gắng cho em những kỷ niệm đẹp nhất, những ấm áp khó quên nhất?...
- …
O_o)))
(((o_O
Là tôi nghe nhầm hay là hắn có bệnh vậy? Nói chuyện…Sao không đi làm tiến sĩ tâm lý hôn nhân gia đình luôn đi!!!!!
- Khoan há mồm cảm kích anh như thế…-Hắn hào sảng khoác tay nói.- Hề hề…Vấn đề là…bây giờ mọi người ai ai cũng nghĩ em thật sự mang thai con của anh…
- Còn không phải do anh hại?!!!!!!!-Tôi la hét. Đã sớm đem cái dáng vẻ ủ rũ khi nãy quăng xa mấy chục mét luôn rồi!
- Này! Anh nói là chuyện của anh, ai mượn bọn họ tin cơ chứ???-Anh bày ra vẻ mặt vô tội. Trời đất!!! Hạng người này sao lại da dày cả tấc thế???
- Anh…anh…TRỜI ƠI!!!!! Tôi lên máu mà chết mất!!!!!!
- Khà khà…Chuyện gì chứ chuyện này em đừng lo ha. Em sống dai như gián vậy đó, không đời nào từ bỏ cõi đời sớm thế đâu a.
- Anh!!!!! Lương Gia Vũ!!!!!!!!!!!! Tôi nhất định chém chết anh!!!!!!!!!!!!!!!
~~ Giờ thì tôi đã hiểu vì sao mọi người đều gọi hôn nhân là một nấm mồ rồi a…~~
Làm vợ là sao? Là phải hầu hạ, phụ giúp cho chồng. Miễn bàn đi!
Làm mẹ là sao? Là phải biết thương yêu, dạy dỗ con cái. Miễn bàn luôn!
Làm dâu là sao? Là phải hiếu kính với cha mẹ chồng, phải biết kính trên nhường dưới. Miễn bàn!
ORZ…Có phải người xưa ăn không ngồi rồi không có chuyện gì làm nên mới đặt ra mấy điều luật hôn nhân nhả ruồi này không? Chán chết mất!!!
- Diên Lãng!!!!
- Chuyện gì?????
Hứ! Là hắn đến hỏi cưới tôi mà? Tôi có phải đích thân đến van cầu hắn cưới tôi đâu mà bây giờ hắn lại xử sự với tôi hệt như người ở thế này? Tức quá!!!
- Diên Lãng! Mau đi giặt đồ đi nha. Nè, đừng có dỗi mà!!!
- Hề hề…giặt, giặt mà!!!
Tôi tuy nhăn răng ra cười cười nhưng trong lòng thầm tính kế. A há! Tôi có cách rồi nha!!!
Xoẹt…xoẹt…xoẹt…Là tiếng gì có biết không??? Chính là tỷ tỷ đây đang luyện môn võ mới là “kinh công xé đồ”. Vật liệu rất là đơn giản, đó là cây kéo thật là bén, thật là sắt, tước một cái là đủ tan nát bộ đồ. Vậy là…mấy bộ vest đắt tiền của hắn liền được tôi thanh lý trong vòng chưa tới 1h đồng hồ.
- Vũ! Em đã giặt xong rồi!!!-Tôi nén cười, cố gắng hét lên. Há há…Kỳ này còn không cho hắn thổ huyết mà chết sao???
- TRỜI ƠI!!!!!!!!!!!-Dưới lầu vang lên tiếng hét đanh thép của Vũ. Tôi trong phòng tắm ôm bụng cười ha hả. Thiều điều muốn đứt ruột chết luôn.
- Hahaha…
Binh…Cửa phòng tắm mở toang ra. Tôi ngưng cười, bắt gặp ánh mắt hung hăng của hắn, toàn thân tôi như bị đóng băng. Trời~ơi…
- Hề hề…Không sao chứ????
- Tiền!
- Gì cơ???-Tôi khó hiểu.
- Mỗi bộ là hai triệu, hai mươi bộ là 40000000 a…
- Cái gì