
c tiếp rút gân rồi này, thảm trạng tuyệt đối là hơn anh."
"Không chỉ có tay đâu, tôi chảy nước mắt nãy giờ, đau chết tôi."...
5 người cùng thiết lập hệ thống phân tầng cùng Lý Thần Vũ và Dương Quân Nhiên ngao ngao kêu lên liên tục, nhiệm vụ đã xong bọn họ cũng thoải mái hơn hẳn. Tuy 5 người bọn họ chỉ trợ lực nhưng cũng rất vất vả, riêng chuyện cố gắng đuổi kịp tốc độ của hai vị đại nhân đã hao phí rất nhiều sức lực rồi.
"Được rồi, mọi người làm tốt lắm, nghỉ ngơi một chút đi." Lý Thần Vũ đứng dậy, hệ thống ảo đã hoàn thành nhưng công việc vẫn chưa xong. Khi đi câu người ta phải tiến hành lần lượt từng bước, gài mồi vào móc câu rồi thì phải xem xét tình huống, đợi thời cơ tốt nhất mà buông cần. Hiện tại việc mà hắn phải làm chính là cùng Tiểu Nhiên bàn bạc tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.
"Tiểu Nhiên ?" Lý Thần Vũ nhíu mày, trong phòng có chút yên tĩnh đến khác thường. Hắn bước lại phía ghế xoay đối diện dàn máy tính, nơi Dương Quân Nhiên ngồi. Bánh kem và cơm tối đặt trên bàn hắn không có dấu hiệu bị động đến, hắn không muốn cậu đói bụng nên mới phân phó người mua về, vì sao cậu lại không ăn ?
Dương Quân Nhiên biết Lý Thần Vũ vào, tay run run chạm đến điện thoại lại vô lực cầm lên, đành kệ hắn bước lại, nhưng thật ra trong lòng cậu cũng có chút chờ mong hắn lo lắng cậu. Bàn tay hắn bắt lấy cánh tay cậu, nhẹ nhàng đụng chạm mang theo xúc cảm ấm áp, mò mẫm hướng đầu cậu đi lên.
"Tiểu Nhiên, Tiểu Nhiên ?" Lý Thần Vũ cau mày thật sâu, khẽ gọi. Nhiệt độ cơ thể cậu khá lạnh, trán toát một tầng mồ hôi mỏng, hơi thở mỏng manh đều đều.
[Tôi không sao.'> Dương Quân Nhiên viết vào lòng bàn tay hắn.
Lý Thần Vũ biết rõ cậu hiện tại yếu nhược như vậy chính là bởi quá cố sức, hắn vừa tức giận lại đau lòng, người này vì sao ngốc như vậy, vì hắn mà bỏ qua cả bản thân mình, thật không ngoan chút nào. Hắn kéo cậu từ trên ghế đứng lên, rất quen thuộc mà ôm cậu lên. Dương Quân Nhiên lập tức ngượng ngùng giãy giụa, nhưng cũng vì cậu lúc này đã không còn chút sức lực nào nên chỉ đành để kệ Lý Thần Vũ ôm sang phòng nghỉ.
"Không cần mệt mỏi quá, còn rất nhiều việc cần cậu xử lý đấy." Lý Thần Vũ xoa xoa đầu cậu, đưa cơm cho cậu, "nhanh ăn đi, đừng để bản thân bị đói."
[Cùng ăn đi.'>
"Cậu là vì tôi chưa ăn nên cố ý nhịn ?" Lý Thần Vũ trong lòng trồi lên một chút cảm xúc kỳ lạ, tựa như cảm động, cùng tựa như đau lòng cậu.
Dương Quân Nhiên mím môi cúi đầu, những cảm xúc rối loạn trong lòng vài ngày nay rốt cuộc là gì, cậu không biết nhưng mơ hồ nhận ra nó không phải là cảm xúc nên có giữa 2 nam nhân. Nó dường như quá mức thân mật, quá mức gần gũi. Đối với một người không có quan hệ máu mủ, cũng không phải họ hàng thân thích, quan hệ bạn bè cũng không đúng, cậu thật không biết nên quy hắn vào mối qua hệ nào. Vậy mà người này đối với cậu còn quan trọng hơn rất nhiều người, chỉ xếp sau mẹ mà thôi. Rốt cuộc cảm giác muốn ỷ lại của cậu đối với hắn có ý nghĩa gì, liệu có phải nó giống như tình cảm anh em hay không ? Dương Quân Nhiên âm thầm cảm thấy có chút khác, nhưng lại không thể lý giải nó khác ở điểm nào.
Lý Thần Vũ cuối cùng vẫn ngồi xuống cùng ăn cơm với Dương Quân Nhiên, đồng thời bàn bạc về kế hoạch đối phó hacker.
"Hệ thống ảo toàn bộ đã làm xong, lúc này chỉ cần một cái cơ hội đem bom nhét vào tay tên hacker kia thôi."
[Ai đang phụ trách bảo vệ hệ thống ?'>
"Tiêu Khương Vĩ, hắn ta cũng rất có năng lực, hệ thống có thể cầm cự suốt mấy tiếng đồng hồ công đầu chính là của gã."
Cộc cộc.
"Vào đi." Lý Thần Vũ xoa đầu Dương Quân Nhiên, nói cậu tiếp tục ăn cơm, bản thân bước ra khỏi phòng nghỉ, đứng tựa vào bàn làm việc uống trà.
"Sếp, hệ thống tường lửa đã sắp không được, hacker đang bắt đầu tiếp cận nguồn tài liệu cơ mật, trong đó phân nửa là kế hoạch dự án hoạt động quý sau." Trợ lý Ngô Thanh cau mày thật sâu, nếu hacker quả thực lấy được những dữ liệu đó bọn họ sẽ gặp rất nhiều rắc rối, giá cổ phiếu sẽ giảm mạnh, công ty sẽ có nguy cơ phá sản.
"Sếp, giá cổ phiếu đã giảm 23%" Thư ký Lâm rất đúng lúc tiến vào, ném thêm một quả "bom", tạc chết đứng 2 người trong phòng.
"Toàn lực ngăn chặn, tuyệt đối không được để lọt thông tin cơ mật ra ngoài."
"Vâng, thưa sếp."
Buông chén trà trong tay, Lý Thần Vũ cười lạnh, hắn không phải quả hồng mềm để mặc cho người ta muốn nắn thế nào thì nắn. Nghĩ đến Dương Quân Nhiên còn ở trong phòng nghỉ, hắn liền trở lại phòng.
[Tình hình thế nào ?'> Dương Quân Nhiên sau một hồi nghỉ ngơi, khuôn mặt đã khôi phục chút huyết sắc.
"Tường lửa đã sắp không chống đỡ nổi nữa, nhưng kế hoạch của chúng ta cũng gần hoàn thành rồi, chỉ thiếu một bước cuối thôi. Cậu vẫn còn mệt thì ngoan ngoãn ở lại đây ngủ một giấc trước, xong việc tôi sẽ đưa cậu về nhà." Lý Thần Vũ sờ sờ đầu cậu, cảm giác bàn tay dài rộng đem lại ấm áp vững vàng liền khiến trái tim Dương Quân Nhiên một phen đập loạn.
[Tôi