Old school Swatch Watches
Ngốc! Em Là Của Anh

Ngốc! Em Là Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327014

Bình chọn: 9.00/10/701 lượt.

ng thực rồi, ko cất lên lời, vì...

Có ai đó quay người lại nhìn cô mỉm cười:

- Chào em!

Woa... trai đẹp nha!

Hôm nay nàng có duyên gặp trai đẹp nha.

Chàng đang nhìn nàng mỉm cười nữa chứ, tim ko chịu được sắp nhảy ra ngoài rồi.

- Anh từ giờ là hàng xóm mới nhà em ạh? Nàng nhu mì hỏi nhỏ, cảm giác như hiền đi 90%.

- Ừ,đúng vậy! Anh mới chuyển đến hôm nay. Rất vui được biết em, sau này cần em chiếu cố nhiều.

- Ko có ah! Nhất định em sẽ giúp anh, có chuyện gì chưa rõ anh cứ hỏi em, kể cả chuyện bà bán phở em cũng biết bao nhiêu tuổi đó. Nàng nhoẻn miệng cười.

- Ừ vậy thì sau này nhờ cả em. Tùng cũng cười vì sự trêu đùa của nàng. Buổi tối anh có một bữa tiệc nhỏ mời mọi người xung quanh nhà, em cũng sang cho vui ha.

- Em cũng có phần ha? hihi e nhất định sang ạh!

- Ừ vậy hẹn gặp lại em. Anh giờ phải qua nhà bên chào hàng xóm mới nữa a. Tùng lên tiếng xin phép ra về. Cô lo cơm nước đi ạ, cháu xin phép, buổi tối cô cũng nhớ sang đấy nha!

- Ừ cháu cứ đi đi, nhà mới còn nhiều thứ phải thu xếp lắm.

- Dạ, cháu chào cô. chào em! Quay sang nàng tiếp tục mỉm cười.

..............

- Lại tắm rửa rồi ăn cơm con, người ta đi từ lâu rồi. Mẹ Hạ Dương cười trước sự ngơ ngẩn của cô con gái.

- a, nàng hồi tỉnh, vâng ạ!

........

Bữa trưa.

- Buổi chiều con rảnh ko? đi mua quà gì đó tặng cho nhà hàng xóm nha.

- Dạ con sẵn sàng ha, lúc nào con cũng rảnh hết. Nàng hi hi ha ha cười.

Còn bà Xuân thì lắc đầu ngán ngẩm, bà ko có lạ thói xấu của con gái nha. haiz....

Bữa trưa qua đi mà nàng vẫn chưa cách nào nói với mẹ về việc đại sự, Bà "vinh dự" được gặp giáo viên chủ nhiệm mới của nàng. Thở dài chán nản. Cứ thế này thì thành bà già sớm thôi. Tìm chuyện gì vui vui để làm vậy.

...

- Bà ăn chưa?

- Sao? ko dưng lại quan tâm nhau thế? Có chuyện gì muốn nhờ tui?

- Ko có a. Luôn nghĩ xấu bạn bè thế cô. Đã vậy ko thèm khoe nữa. haizzz chớ có hối hận nhá...

- Ê có gì mới thế hả? Định giấu tui hở?

- Ko có, tại có người ko muốn nghe thôi.

- Tui ko nói là ko muốn nghe nhá. Thùy Dương trong điện thoại cố phản bác.

- Ừ tha cho cô đó. Nhà tao mới có anh hàng xóm mới dọn đến đó. đẹp trai cực kì....Nàng ngân dài giọng quảng cáo.

- hê tưởng gì. Lại mê rồi chứ gì? Có đẹp như Gió bão đại ca ko?

Gió bão đại ca là danh hiệu mà tụi lớp nó dành tặng ông thầy chủ nhiệm "yêu quý" đó. Vậy là Bà chằn bị tước mất vị trí quán quân của giải " Giáo viên khó nhằn" ở trường nàng rồi.

- Ê nói tao mới nghĩ ra ha, Anh Tùng cũng có nét giống giống với Gió bão đại ca đó.

- Tùng nào? Thùy Dương ko hiểu

- Là hàng xóm mới nhà tao đó.

- A, ra thế. Trông thế nào?

- Ừ, chàng cao, hơi gầy, đeo cặp kính tri thức 15.000 đó, nhìn thư sinh...tóm lại là rất đẹp...nàng ko có nghĩ thêm được gì để nói.

- Haha tiếng cười Thùy Dương vang lên bên kia đầu dây... tưởng gì, tri thức 15k mà mày cũng mê à?

Kính 15.000 là sự tích của các chàng trong lớp nàng. Vì ko cận mà cứ thích đeo kính cho giống với người trí thức cao, mà toàn mua kính giả giá 15k nên được các nàng đổi tên cho xứng với người thôi.

- Tao nói là nói thế chứ ko phải 15k đâu, hàng xịn đó, cận thật mày ạ, nhưng nhẹ độ thui.

- Ừ khen nức nở thế hôm nào tao phải qua nhà mày 1 chuyến nhá haha

- Mơ đi cô, chàng là của tao nhá, cấm bén mảng, ko được có ý đồ bất chính với chàng ha.

- Kinh! giữ như giữ của, ai là của bà chứ? Thế còn anh chàng khoai nướng của bà đâu rồi? quên được rồi sao?

.....

Im lặng.

Thùy Dương biết mình lỡ miệng rồi. Cáo lui trước thôi:

- Xin lỗi mày, bố tao gọi, tao cúp máy đây.

- Ừ. bye! Nàng buồn bã đáp lại rồi cụp máy.

Phần 3: ( Chương 4)

Đứng trước cửa nhà anh hàng xóm mới, Hạ Dương hít vào thở ra liên tục.

Nàng đang lấy dũng khí bấm chuông cửa đó mà.

haizzzz...

Nàng đã tốn bao nhiêu là nước bọt mới thuyết phục được mẹ để nàng sang dự tiệc thay mẹ đó.

Tất cả hi sinh vì " người đẹp" mà.

ring....ring....

xoạch!

Ma! Nàng nhìn thấy ma. Từ hồi nào mà anh Tùng đẹp trai, trí thức của nàng biến thành ông thầy chủ nhiệm thế này?

Vậy nên mà miệng nàng đang mở to hết cỡ, muốn hét mà ko hét được như thế này, khiến ai đó kinh hãi gấp trăm lần, tưởng có người điên muốn vào nhà mình chứ.

- Sao lại là em? chàng khó hiểu hướng Hạ Dương đặt câu hỏi.

- Á! ko phải ma nha, là người đó, biết nói chuyện nữa kìa. Sao thầy lại ở đây? Nàng thực ko có hiểu gì hết nha.

- Đây là nhà tôi. Chàng hướng nàng giải thích. còn em?

- Em...em..m

- A, Hạ Dương đến rồi đó hả? vào nhà nhanh đi, giúp anh bày món ăn lên bàn nào. Chưa kịp trả lời ông thầy thì tiếng Như Tùng vang lên, quả là cứu tinh m