
i không quay lại. Trên màn hình máy tính la liệt những tấm ảnh chụp chung của tôi và cô ấy, duy chỉ có bức cuối cùng chụp một tấm bia mộ. Chàng trai trong bức ảnh ở tấm bia đó lại ngạo nghễ cười với tôi, bên cạnh là chú thích của Khả Di bằng màu mực đỏ:
- Tuấn Vũ… Tạm biệt!
****
Năm giờ chiều. Khả Di có điện thoại từ Thục Loan, chẳng biết Thục Loan nói gì mà cô ấy nhoẻn cười.
Sáu tháng rồi.
Lần đầu tiên tôi thấy Khả Di cười kể từ sau cái chết của mình.
Nhưng tôi không thấy vui, trái lại lòng tôi trợn vợn một cảm xúc lo lắng.
Giác quan thứ 6 của một linh hồn thường rất nhạy bén.
……..
Quán Bar nằm lẩn khuất trong con hẻm nhỏ nhưng lại hút khách một cách lạ thường. Dường như thứ gì càng kín đáo càng ít nhiều gợi lên sự tò mò và hấp dẫn. Khả Di của tôi là con sâu tò mò, lẽ tất nhiên tôi không lấy làm lạ khi cô ấy cùng Thục Loan đi lòng vòng gần hai tiếng đồng hồ chỉ để tìm bằng được địa điểm quán.
- Chỗ này có vẻ thú vị đây!- Cô nàng Thục Loan phấn khích kêu lên, đoạn quay sang Khả Di thầm thì- Di Di, tớ không muốn thấy cậu cứ giữ mãi bộ mặt ủ rũ như bà cụ già thế này đâu.
Khả Di không nói gì, cô ấy chỉ lặng lẽ tháo mũ bảo hiểm, vứt nó vào trong cốp và đóng sầm một tiếng thật mạnh.
- Nếu Vũ còn sống, có lẽ anh ấy cũng sẽ không vui nổi khi nhìn thấy bộ mặt nhăn nhó này, cậu có thể vì tớ mà cười một cái được không?- Thục Loan cố vớt vát thêm mấy lời nữa trước khi Khả Di bỏ mặc cô nàng mà xăm xăm bước vào bên trong.
Tôi thấy Khả Di dừng lại. Nhưng cô ấy không cười.
Bên trong quán được bài trí đơn giản như các quán Bar “tử tế” khác. Ánh sáng phía lối vào mờ ảo, nhưng lại tập trung hai bóng đèn lớn chĩa thẳng vào phía giữa phòng. Chỗ đó, một cô vũ công đang uốn éo như một con rắn hổ mang bên chiếc cột nhẵn bóng. Lũ đàn ông và một vài cô gái trẻ xúm xít xung quanh thi nhau chỉ trỏ và bình phẩm. Ở một vài bàn khác, một vài người trong chiếc sơ mi đã mở bung đến chiếc cúc thứ ba, ngồi lim dim mơ màng theo giai điệu đầy kích thích của bản Dance bốc lửa, tay cầm chiếc ly bằng ba ngón. Đấy có lẽ là vài thằng trong giới công chức thành phố, tôi nghĩ thầm như vậy.
- Ra kia đi!- Khả Di khẽ đẩy nhẹ vào vai Thục Loan khi cô nàng này vẫn dán chặt cặp mắt hau háu về phía đám đông đang bu quanh vũ công múa cột- Tớ muốn uống chút gì đó.
Mất khoảng năm phút, anh chàng phục vụ mặc áo cộc tay màu xanh xám đẩy lại phía Khả Di và Thục Loan hai ly cok-tail có kèm thêm một đĩa hướng dương nhỏ.
- Di Di, tớ không muốn phí cả buổi tối ở đây chỉ để cắn hạt hướng dương và ngắm mấy ông béo ịch bụng phệ, lại không biết nhảy nhót gì- Thục Loan đưa một hạt hướng dương lên mồm cắn lách chách, rồi bắt đầu huyên thuyên về kế hoạch của cô nàng.
Hai tay ôm lấy đầu, Khả Di gục mặt xuống, trông cô ấy có vẻ mệt mỏi.
- Tớ thì không có hứng làm bất cứ chuyện gì cả!
- Cậu cứ giữ mãi vẻ mặt bà già ấy thì ma nào nó dám đến bắt chuyện!- Thục loan quạu cọ-…Phải vui lên, tươi mới lên cô nàng tự kỉ ạ!
Thục Loan nói xong, tiện thể thọc tay vào bụng Khả Di nhéo nhẹ một cái. Khả Di rùng mình và theo phản xạ, cô ấy cũng nhếch mép cười. Hai cô nàng chuyển sang cấu chí nhau và cười khúc khích.
- Khả Di, cậu không được cù vào chỗ đó! Không tớ sẽ véo cậu rất mạnh đấy!
- Khả Di, cậu mà là đàn ông thì tớ đã cho cậu ăn hai cái bạt tai rồi!
Giọng nói oang oang của cô nàng Thục Loan cất lên làm không khí góc quán bar trở lên nhộn nhịp. Hồi trước Khả Di rất thích đùa nghịch với tôi bằng trò cấu nhéo này, dù lần nào cô ấy cũng bị tôi cù cho đến nước phải van xin dừng lại. Lúc đó, nụ cười của cô ấy thật tươi chứ không héo mất một nửa như thế này. Tôi nhìn chăm chăm vào Di Di và như phát điên với cái núm đồng tiền trên gương mặt cô ấy.
-Xin lỗi hai quý cô, tôi có thể làm phiền một chút được không?
Một giọng nói lạ hoắc xen ngang làm dòng suy nghĩ trong đầu tôi bị cắt đứt. Cả ba chúng tôi đều đồng loạt ngoái đầu lại. Trước mặt Di Di là hai người đàn ông, phong thái khá lịch sự và đàng hoàng trong chiếc áo sơ mi hàng hiệu.
- Tôi và anh bạn đây có thể mời hai cô ra nhảy được không?- Người đàn ông kia tiếp tục nói với vẻ nhã nhặn, đoạn đánh ánh mắt về phía Khả Di.
Khả Di của tôi vẫn mải miết mân mê nhưng vỏ hạt hướng dương bị cô nàng Thục Loan vứt bừa bãi trên bàn, bẻ vụn chúng thành những mẩu tí xíu. Cô ấy hoàn toàn không có chút biểu lộ cảm xúc nào với lời đề nghị của người đàn ông nọ. Khác hẳn với vẻ ủ dột của Di Di, cô nàng Thục Loan tươi hơn hớn, nói cười luôn miệng, còn chủ động liếc mắt đưa tình và đong đẩy với anh chàng còn lại. Anh chàng này không được to cao như người đàn ông đang nói, nhưng ngoại hình khá bắt mắt và đầy “chất” nghệ sĩ.
- Tớ đi trước nhé! Cậu nhất định phải ra nhảy đó!- Thục Loan nói thật nhanh rồi bị kéo đi vội vã bởi anh chàng nghệ sĩ nọ.
Giờ chỉ còn lại người đàn ông lịch lãm kia và khả Di