
cậu, ép sát ngực mình vào ngực cậu, kề cằm lên cổ cậu, nó nhẹ nhàng.
-Tờ muốn cậu cứu Tùng Lâm vì đó là người mà tớ luôn mong cho có được hạnh
phúc, cũng là người đã dạy tớ biết thế nào là hạnh phúc. Giúp tớ nhé,
một lần thôi.
Tiểu Long lặng người khi nghe những lời nói đó.
Cậu thật sự không biết phải làm sao nữa. Thâm tâm cậu thì dù không có
chuyện này cậu cũng sẽ giúp hắn giải oan. Cậu muốn công bằng, lành mạnh
đâu tranh cùng hắn. Nhưng cho đến lúc này đây, cậu đã hiểu tình cảm của
nó đã dành cho ai kia chứ không phải cậu. Cậu đã hiểu tình yêu thật sự
mánh liệt ra sao, thứ tình cảm đó khiến cho con người ta có thể hi sinh
tất cả chỉ mong sao người mình yêu được hạnh phúc.
Cậu luôn nói cậu yêu Khang Vĩ nhưng thử
hỏi xem cậu đã làm được gì cho Khang Vĩ chứ. Không gì cả, ngoài một vết
thương không bao giờ lành lại.
Cậu nhẹ nhàng vòng hai tay ôm lấy thân thể nó, nhẹ nhàng kề cằm mình lên vai nó. Rồi cậu nói như thì thầm.
-Tối nay cậu cho tôi ôm cậu ngủ được không?…
Nó nằm im mơ màng trong giấc ngủ chập chờn. Thân thể nó phơi bày trong ánh sáng của bóng đèn neong đẹp mê hồn. Nó nằm im trong yên lành. Tiểu Long tiến lại gần nó, nhẹ nhàng đặt lên má một nu hôn.
Từ lúc cậu biết ý định của Khang Vĩ, Tiểu Long bàng hoàng hụt hẫng. Cậu bỗng thấy mình
thật nhỏ nhen và hèn hạ. Nhìn sâu vào đôi mắt hút hồn kia cậu như thấy
cả bầu trời trong đó, tuy nhiên nó đen thẫm và buồn vô tận. Nó ngủ gục
trong lòng cậu.
Nớ nằm im, mơ màng trong giấc ngủ chập trờn. Thân
thể nó phơi bày ra dưới ánh sáng của những ngọn đèn neong đẹp đến khó
tả. Nó vẫn nằm im trong yên lành. Cậu tiến lại gần nó, nhẹ nhàng đặt lên má nó một nụ hôn nhẹ.
Từ lúc biết được ý định của nó, cậu bàng
hoàng, hụt hẫng. Trước nó cậu thấy mình trở nên nhỏ bé và quá hèn hạ.
Nhìn sâu vào đôi mắt hút hồn kia cậu thấy được sự mệt mỏi, chán trường.
Nó ngất gục trong lòng cậu. Bế nó đặt lên giưưògn mình, cậu kéo nhẹ tấm
chăn mỏng đắp lên người nó rồi bước ra ban công đứng.
Đau khổ.
Buồn.
Trong cậu lúc này đang vùng vẫy thứ cảm giác thật hỗn loạn, hoang mang và tất nhiên là xen kẽ trong đó có sự xấu hổ, buồn tủi…
Nó bỗng thấy mình như đang bay trong gió, nhẹ nhàng như được chắp cánh. Nó lại thấy mình đang đứng trên đỉnh ngọn núi hôm nào.
-Con trai, khổ cho con qúa.
Giợng nói đó vang lên đầm ấm như hòa vào trong gió, được gió mang đến cho nó.
-Má, má…
Nó khẽ gọi trong thổn thức, rồi nó chạy, chạy thục mạng mà không biết mình chạy đi đâu. Nó đau khổ nhìn khắp nơi, hi vọng thấy được hình bóng của
má mình, nhưng không thấy gì. Mệt mỏi, nó quỳ xuống đất, mưa lại tuôn
rơi, người nó ướt sũng…
-Má xin lỗi con, má xin lỗi…Con ngoan, con cố lên nhé, má yêu con nhiều lắm….
Giọng nói ngân dài trong tiếng gió và mưa, nó thổn thức, nước mắt lăn dài trên má…
Nó đứng dậy, chạy thục mạng. Nó cũng không biết mình đang chạy đi đâu nữa, mặc kệ những gì đang sảy ra nó cứ chạy. Chạy như thể trốn tất cả.
Không gian lại thay đổi. Lúc này đây nó đang ở trong một cái quán nhỏ quen
thuộc. Nơi này bà bác sỹ già đang nhìn nó bằng đôi mắt đẫm lệ.
Con à, cô biết tình cảm của con và Tùng Lâm, lúc trước cô thật lòng cũng không biết là nên ủng hộ hay phản đối hai con nữa…
Nghỉ một chút, bà đưa bàn tay gầy gò của mình đặt lên đôi bàn tay đang để trên bàn của nó.
-Những ngày qua khi mà cô chứng kiến cảnh Tùng Lâm sống khổ sở, dằn vặt thế
nào, mệt mỏi ra sao thì cô đã hiểu được rõ ràng. Rù cô biết thứ tình cảm này không được dư luận chấp nhận nhưng cô tin đó là chân thật.
Bà ngước mắt nhìn nó với đôi mắt hiền từ.
-Nó là con trai cô, với cô con cũng thế Khang Vĩ à. Cô không cần biết con
coi cô ra sao nhưng cô muốn con cũng là con trai cô, cô muốn được chăm
sóc con như điều mà má con muốn làm…Nhưng bây giờ thì làm sao đây, cô
cũng không biết phải làm sao nữa. Tùng Lâm, cô….
Rồi bà khóc như một đứa trẻ. Lòng nó se lại, lạnh, buồn.
Không gian lại thay đổi một lần nữa.
-Này đi nhanh đi, sắp vào lớp rồi đấy.
Tùng Lâm bất ngờ lao lên vỗ vào vai nó.
Hơi bất ngờ nhưng nó cũng trả lời lại, bình thản.
-Được rồi, cậu lên trước đi, tớ lên sau đây.
Nó hơi nhăn mặt khi trả lời.
Thấy thái độ của nó, Tùng Lâm cũng định bước lên lớp luôn, nhưng hắn chợt thấy chân nó bị đau.
-Khang Vĩ, chân cậu đau à? Cậu đứng im đi, đừng cử động nhé.
Vừa nói hắn vừa lao xuống cầu thang.
-Để im tớ xem nào.
Không kịp để nó phản ứng gì, hắn cúi xuống kéo ống quần nó lên. Một vết
thương còn hằn rõ, chân nó sưng đỏ đến nỗi hắn nhìn cũng thấy đau.
Thấy thái độ đó của hắn, nó méo xệch mặt.
-Tùng Lâm cậu làm gì thế, buông ra đi.
-Im lặng nào, cậu không thể không nói được à, mà nói chuyện cũng không thể
nói nhẹ nhàng được sao? Hôm nay thấy cậu nói nhiều thế tớ mới biết cậu