Nếu Có Kiếp Sau Con Sẽ Không Bao Giờ Làm Con Của Ba

Nếu Có Kiếp Sau Con Sẽ Không Bao Giờ Làm Con Của Ba

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326853

Bình chọn: 9.00/10/685 lượt.

ại có thể nghĩ là hắn có thể
sống thiếu nó, sống mà không cần nó cơ chứ? Nó ôm chặt tấm hình vào ngực mình, ghì thật chặt lấy. Thật mạnh, thật lâu. Nước mắt rơi ướt cả tấm
hình, nhoè nhoẹt trên khuân mặt thánh thiện đó.

Đứng ngoài cửa lúc này, Ann không biết phải làm gì nữa, cô hiểu, giờ đây có làm gì đi nữa
cũng không thể làm cho anh cảm thấy bởt đau khổ được. Trong cô lúc này
có hai luồng tình cảm đang rằng xé nhau rữ rội.

Hay mình từ bỏ đi. Bỏ lại anh với tình yêu của mình? Hãy ra đi và giải thoát cho anh?

Không được, với mình anh là tất cả, nếu như đó là một cô gái tốt thì mình có
thể nhường anh cho cô ta, nhưng không phải….Mình không thể để anh sai
lầm được, rồi anh sẽ tỉnh cơn mơ thôi, sẽ quay về với mình thôi. Mình
tin là mình có thể làm được điều đó.

Tự nói với lòng mình như vậy, cô lau nhanh giọt nước mắt như thể muốn che dấu đi sự thật phũ phàng.

Thật lòng, nếu người kia là một người con gái tốt liệu rằng cô có thể nhường anh không? Nếu như người kia yêu anh nhiều hơn cô yêu anh thì cô có
nhường anh không?

Một câu hỏi thật khó trả lời.

Cũng như
hắn, giờ này đây nó đang thật sự đau khổ, đau đến không thể tưởng được.
Nó đau không chỉ vì hắn, mà còn đau cho chính bản thân mình. Nó nhìn lên trời cao trong đêm đông mà thầm hỏi tại sao ông trời lại bất công với
nó như vậy. Sinh ra nó, đày đoạ nó, rồi cho nó một người để yêu thương,
nhưng rồi ông cũng cướp đi khỏi tay nó.

Nhưng biết làm sao được.
Nó phải chia tay thôi, không thể duy trì mối quan hệ này được. Hắn còn
gia đình, còn người thân, còn bè bạn…hắn không giống như mình…mình là kẻ thật quá ích kỷ. Nó thể hiện tình cảm với hắn mà đã không nghĩ tới việc hắn hoàn toàn khác hẳn nó. Hắn còn tương lai, hắn có một gia đình yêu
thương, một người con gái tốt để chờ đợi. Còn mình, mình có gì đây?
Không có gì cả, mình sinh ra không phải cho thế giới này, cũng như má,
mình nên từ bỏ cuộc sống này để những người mình yêu thương được sống
hạnh phúc. Phải, mình nên làm thế.

Những ngày này, hắn hầu như
không ra khỏi phòng. Hắn cũng chẳng còn đầu óc nào mà học hành nữa, cả
ngày hắn không ăn gì chỉ nằm trong phòng ôm chặt bức hình của nó. Hắn
gầy rộc đi trông thấy, trở nên lầm lỳ và không nói chuyện với ai cả.

Ann cũng vậy, dù có nói gì hắn cũng chỉ ầm ừ cho qua rồi kiếm cớ đuổi ra để hắn có thể ở một mình trong phòng.

Khỏi phải nói, má hắn lo lắng vô cùng, bà thường động viên an ủi nó. Tuy
không ai trong hai người nói ra vấn đề khúc mắc nhưng hắn biếit, hắn
biết rằng má mình đã biết rõ tình cảm của hắn dành cho nó. Hắn cũng
không muốn làm má buồn nhưng không hiểu sao hắn không thể ăn gì được.
Vừa cho thức ăn vào mồm là hắn lại nôn ra. Mọi người trong gia đình lặng thinh nhưng chắc đều đoán ra lý do đó là gì. Ba thường chỉ nhìn nó rồi
lắc đầu, má đau khổ chỉ biết khóc. Với bà hắn hay nó đều như con trai
mình. Bà không tán đồng tình cảm của hai đứa, nhưng cũng không phản đối. Với bà, tình cảm là một thứ mà lý trí rất khó can thiệp. Bà chỉ biết
lắc đầu nhìn hắn, bà hiểu tại sao nó lại làm như vậy. Khong hỏi nhưng bà biết rõ, nó đã từ chối tình cảm của con trai bà và bà biết lý do. Điều
này càng làm cho bà thấy thương nó hơn.

Thật tâm bà luôn mong có
được một người con dâu như Ann, nhưng những gì hắn thể hiện ra mấy hôm
nay thì bà biết điều đó là không thể. Không sao. Có thêm một thằng con
trai nữa cũng không sao nhưng…

Và mọi thứ chầm chậm trôi qua hắn mỗi ngày mà hắn chẳng hề bận tâm.

Rồi đến một ngày, hắn bỗng nhiên thay đổi, sáng sớm, vùa tỉnh dậy hắn đã
đòi má cho ăn sàng, cả nhà thấy vậy thì mừng vô cùng, Ann cứ lứu la lứu
lô như đứa trẻ. Ai cũng mừng vì hắn đã thay đổi. Cứ tưởng như vậy là
mừng nhưng nào ngờ hắn đi từ sáng đến tồi khuya mới về, người nồng nặc
mùi rượu, say mềm nhũn người. Hắn bước đi lảo đảo cứ hai bước ngã một
lần. Cho đến khi về đến nhà thì cũng đã ngã đủ số lần sao cho chân tay,
mặt mũi trầy xước hết cả. Cả gia đình hắn không biết làm gì hơn.

Ngày qua ngày, cho đến khi một buổi sáng khi hắn còn chưa tỉnh ngủ thì tiếng chuông cửa reo vang vội vàng.

-Tôi muốn gặp anh Trần Tùng Lâm!

Giọng người công an chắc nịch, khiến ông quản gia luống cuống xuýt ngã.

-Anh đã bị bắt, mời anh đi theo chúng tôi.

Bàng hoàng, bà bác sỹ già trong bộ pirama ngất lịm, ba nó lùi lại mấy bước rồi cũng phải dựa người vào tường mới đứng vững được…

Trong cái không khí buồn ảm đảm, nó nằm đó bất động. Chuyện sảy ra với nó cho đến giờ vẫn như không thể quên được, chuyện đó đối với nó quả thật kinh hoàng. Nó không thể tin được là Tiẻu Long lại thú tính đến như vậy, mặc dù biết cậu đang bị ma men khống chế nhưng nó thật sự vẫn thấy ớn lạnh
mỗi khi nhớ đến, cũng như bây giờ. mỗi lần gặp cậu nó vẫn chưa thôi hết
run.

Cậu vẫn vậy, vẫn nhìn nó bằng đôi mắt buồn buồn, đôi mắt đen nhánh kia lúc nào cũng nhìn nó với cái nhìn tội lỗi.

Cố gắng lắm nó mới tỏ ra bình thường với cậu được, mặc


Teya Salat