Polly po-cket
Nét Cười Nơi Ấy

Nét Cười Nơi Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323695

Bình chọn: 9.5.00/10/369 lượt.

gười cười tươi như hoa, liên tục gật đầu ,còn một người thì lạnh lùng băng giá .

Thẩm Thanh ko bận tâm đến thái độ của Khuynh Quyết, cô cười tán thưởng

“Xem ra anh cũng có mắt tinh đời đấy !”

“Thế rốt cuộc có bán hay không?”Giang Vân Dật liếc Hứa Khuynh Quyết đang đứng yên lặng bên cạnh rồi lại quay sang hỏi Thẩm Thanh.

“….Bán!”

“Không bán!”

“Hứa Khuynh Quyết!” Thẩm Thanh lắc tay Hứa Khuynh Quyết nài nỉ .Ngẩng mặt lên nhìn mới thấy anh đang cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch.

“Quản lý Trương, nhờ cô chăm sóc khách hàng giúp tôi.” Nói đoạn, Khuynh Quyết lẳng lặng giữ chặt lấy bàn tay mềm mại của Thẩm Thanh, lôi người con gái nãy giờ vẫn đối đầu với mình đi thẳng vào phòng làm việc .

Cánh cửa đóng lại ,Hứa Khuynh Quyết ngồi trên ghế sofa đơn ,còn Thẩm Thanh ngồi hẳn lên đùi anh .”Anh hôm nay lạ quá!” Cô hoài nghi nhìn anh.

“….”Hứa Khuynh Quyết lim dim mắt, ôm chặt eo Thẩm Thanh .Có lẽ do vừa kéo cô đi hơi vội nên sau khi ngồi xuống anh thấy đầu óc choáng váng.

“Sao thế? Anh không khỏe à?” Thẩm Thanh thấy có gì bất ổn, cô sờ lên đôi mày đang chau lại của Khuynh Quyết, lo lắng hỏi.

Nắm lấy tay cô, Hứa Khuynh Quyết lắc đầu

“Sao hồi nãy không cho em bán bức tranh ấy? Treo ở đó mấy ngày, mãi đến hôm nay mới có người thưởng thức.”Thẩm Thanh nói với giọng điệu còn chút lâng lâng sung sướng.

Hứa Khuynh Quyết siết chặttayhơn:

“…Anh còn chưa hỏi, em vẽ tranh lúc nào mà anh không biết?”

Thẩm Thanh cười gượng gạo,”…Lúc rảnh rỗi em vẽ chơi thôi”.

“Ở trong phòng vẽ tranh sao?”

“…Vâng”

Khuynh Quyết trầm ngâm không đáp.

“Sao anh phải giận?”

“Tại…em tự tiện dùng phòng tranh mà ko nói cho anh biết.”

“Không phải.” Hứa Khuynh Quyết mở mắt, khóe môi khẽ cong lên,”Em muốn dùng thì cứ dùng”.

Nhìn đôi mắt sáng, đen nhưng vô hồn ấy, Thẩm Thanh chỉ gật đầu mà không nói gì thêm.

Một lúc sau, cô tựa nhẹ đầu vào cổ Khuynh Quyết, hít thở thật sâu mùi hương hoa cỏ thoảng ra từ người anh .

Hứa Khuynh Quyết ôm lấy vai cô ,bỗng nói :

“Bức tranh đó không được bán ,vì anh muốn nó “

“….”Thẩm Thanh nhíu mày ,cúi đầu khẽ cười .

Buổi tối về nhà, sau khi Hứa Khuynh Quyết nghe Thẩm Thanh miêu tả tỉ mỉ về nội dung bức tranh, anh đưa những ngón tay thon dài lên mân mê bề mặtkính bảo vệ bên ngoài, giọng nói chậm rãi:

“…Qủa đúng là đủ đơn giản”.

Thẩm Thanh đập nhẹ vào tay anh, giọng quở trách :

“Anh giễu em sao!”

“Đâu có?”Hứa Khuynh Quyết quay mặt lại,”Hôm nay nghe người khách nói vậy, chẳng phải em rất vui sao?”.

“Người ta nói thật lòng!”

“Anh thành tâm thành ý mà.”Khuynh Quyết làm vẻ mặt nghiêm túc nói.

Thẩm Thanh bĩu môi, không thèm tranh cãi với Khuynh Quyết nữa .Anh đường đường là họa sĩ chuyên nghiệp, cô không muốn múa rìu qua mắt thợ.

“Để em đi treo nó lên đã”Thẩm Thanh rời khỏi lòng Khuynh Quyết

Thẩm Thanh lưỡng lự một hồi, Phòng khách? Thư phòng?....Hay là trong phòng ngủ?Do dự mãi ,cuối cùng cô nghe theo lời Khuynh Quyết đem “tác phẩm đầu tay “ từ khi yêu anh treo trên đầu giường .

Vì có người đồng hành, mùa đông năm nay với Khuynh Quyết dường như trôi qua nhanh hơn bất kỳ mùa đông nào trước đó .

Mùa xuân lại đến ,công việc của tòa soạn tạp chí nơi Thẩm Thanh làm việc cũng nhiều hẳn lên .Thẩm Thanh được giao phụ trách một chuyên mục mới có tiêu đề “ khu vườn nghệ thuật”.

“Xem ra được giám đốc coi trọng cũng không phải là chuyện hay ho lắm.”Buổi tối, Thẩm Thanh tắm xong, leo lên giường làu bàu.

Hứa Khuynh Quyết buông quyển sách cho người khiếm thị xuống ,quay đầu hỏi :”Sao vậy?”.

“Vì chuyên mục mới nên em không còn tay chân để làm việc khác nữa .Bây giờ tình trạng của em là một người làm công việc của ba người.”

“Có mệt lắm không? Em cũng đừng ép mình quá.”

“…Đương nhiên là rất mệt.” Buông tiếng ngáp dài, Thẩm Thanh quay người nằm xuống, mắt đờ đẫn vì cơn buồn ngủ,”…Có lẽ, chỉ bận nốt đợt này thôi…”.

“…Ngủ đi.”Hứa Khuynh Quyết lần đầu chăn, kéo lên đắp ngang người cho cô .Thẩm Thanh cựa mình cho đúng tư thế nằm thoải mái nhất, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Thẩm Thanh khôi phục lại nguyên khí, sau một giấc ngủ ngon lanh, hối hả đến cơ quan.

Bây giờ ,mang trên mình nhiều trọng trách hơn,Thẩm Thanh không thể không vì việc gây dựng chuyên mục mới mà không đi quan hệ với một vài nhân vật làm bên nghệ thuật .Nhưng điều kỳ quái nhất là, người cô hẹn gặp lần này lại muốn gặp gỡ tại bệnh viện .

May mà đó là bệnh viện nơi Lâm Mị làm việc, Thẩm Thanh thông đường thuộc lối, dễ tìm đến phòng chờ dành cho người nhà đến thăm bệnh nhân thuộc dạng VIP ở tầng sáu .Lúc này đúng giờ thăm bệnh nhân, khi Thẩm Thanh đẩy cửa bước vào, chỉ thấy một người đàn ông ngồi đối diện quay mặt về phía cửa sổ trong căn phòng khác rộng rãi.